Hổ Tử mơ mơ hồ hồ đẩy cửa phòng ngủ ra, rõ ràng là bị âm thanh bên ngoài đánh thức, cậu trèo qua ngưỡng cửa cao bằng nửa thân mình ra ngoài, giọng nói nhỏ nhẹ: “Bà, anh, hai người cãi lộn sao?”
Triệu Vệ Đông cười, bồng cậu qua, kéo cho cậu một chiếc ghế dài, đặt bên cạnh chiếc ghế của bà: “Ngồi một chút rồi ăn cơm, không phải muốn ăn thịt sao? Đây hầm cho em một nồi luôn.” Sau đó liền lấy vá múc một vá, thổi thổi, đưa cho Hổ Tử.
“Thơm không?”
Mắt Hổ Tử sáng lên, liếm liêm môi, chưa đã thèm gập gật cái đầu nhỏ: “Thơm.” Nói xong lại quay sang nhìn bà, lấy từ trong làn ra một quả ngô đã bị rọc giúp bà tách hạt ngô: “Bà, hai người làm sao vậy?”
“... Không có gì.” Bà thở dài, quay qua nói với người đang múc rau một câu cuối cùng: “Đông Tử, cuộc sống có khổ đến đâu cũng sẽ qua thôi, bà ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, bà sẽ không hại con đâu, đừng có cứng đầu như vậy, suy nghĩ thật kỹ, gạt hết qua một bên, cô nương Tống gia, con có thích không?”
Triệu Vệ Đông xoa xoa đầu Hổ Tử: “Con với cô ấy, đều là những thứ thối rữa dưới đất, nồi nào úp vung nấy, không có thích hay không thích gì cả.”
Bà nghe vậy liền tức giận, Không quan tâm Hổ Tử đang ở đó nữa, nhặt một khúc củi đánh mạnh vào chân Triệu Vệ Đông: “Lại ăn nói bậy bạ, cút ra ngoài đi.”
Triệu Vệ Đông cười đáp: “Được rồi được rồi, không nói, không nói nữa, cầm bát ăn cơm, Hổ Tử cũng đói rồi.”
Lúc trong đội đi thu hoạch vụ thu, sẽ phân lương thực cho các xã viên, chia lương thực, không có ai là không phấn khích.
Hoắc Sênh làm việc lâu như vậy, cũng rất mong đợi, nhưng lúc cô nhận được phần lương thực được chia, một tràn nhiệt huyết trong nháy mắt nguội lạnh, quả nhiên, nếu dựa vào công việc kiếm chút lương thực, cô có thể sẽ chết đói mất.
Lương thực bán lại của các thanh niên trí thức mới đầu quân vào đội, dựa vào tiêu chuẩn hàng tháng, mặc dù Hoắc Sênh chuyển từ đội ba sang đội hai, nhưng vẫn chưa đầy một năm, tất nhiên chỉ có thể ăn lương thực bán lại, sau đó trong đội mỗi người mỗi tháng sẽ được nhận thêm 3 lạng dầu, đây là đãi ngộ rất tốt đối với thanh niên trí thức trong đội sản xuất rồi, ở đội khác, không có phân chia lương thực cũng là chuyện bình thường, nhưng đãi ngộ này đối với Hoắc Sênh cũng không tốt hơn bao nhiêu, so với những gì cô tưởng tượng khác quá xa rồi.
Lý tưởng rất bay bổng, hiện thực rất khô cằn.
Phát xong đồ ăn, nam nữ trí thức trong kí túc xá thanh niên tri thức đều rất vui mừng, vì lí do thanh niên trí thức về làng, lương thực được phân phát so với xã viên trong làng cũng nhiều hơn một chút, làm việc cũng như nhau, thậm chí còn làm ít hơn, vậy mà lại được chia nhiều phần hơn, đó cũng là lý do mấy người dân trong thôn thường không thích mấy thanh niên trí thức từ thành thị tới.
Không làm được bao nhiêu, vậy mà lại lấy đi không ít phần lương thực.
Những thanh niên trí thức rủ một số người trong xã lên huyện mang đồ, hoặc là mời bạn bè đến quán cơm quốc doanh ăn, mọi người nhóm hai nhóm ba lần lượt giải tán.
Hoắc Sênh giật đứt chỉ trên áo, đưa cái áo đã vá xong cho nữ thanh niên trí thức đã đợi dưới nhà từ sớm, tay nghề may vá của cô cũng không tệ, thêu thùa cũng biết một chút, quần áo của mấy thanh niên trí thức trong kí túc xá đều nhờ cô khâu vá lại, cơ bản đều không nhìn ra đường may.
Trong tay cô có không ít vé và tiền, nhưng cũng không thể ăn không ngồi rồi, Hoắc Sênh định giúp mọi người khâu vá quần áo, kiếm chút tiền, có điều để may được quần áo, không kể những cái khác, cơ bản nhất cũng phải có một cái máy may.
Máy may không dễ mua, phải có chứng từ công nghiệp, trong đống chứng từ Hoắc San cho cô có không ít, nhưng chứng từ công nghiệp có nơi chỉ sử dụng của địa phương, vậy nên mấy chứng từ công nghiệp có thể sử dụng được rất ít, cho dù có mua được đi nữa, việc cất ở đâu cũng là một vấn đề lớn.
Để ở kí túc xá thanh niên tri thức chắc chắn là không được, trong kí túc xá nhiều người qua kẻ lại, cô còn đang mang trên người giai cấp, nếu như đem về một cái máy may, tùy tiện đặt ở đây, người ta sẽ cho nghĩ rằng cô theo con đường của Chủ nghĩa Tư bản, chỉ cần vô ý đi dạo quanh thôn một vòng thì sẽ biết.
Nếu có một chỗ ở riêng thì tốt quá, Hoắc Sênh mang hộp kim chỉ cất đi, ngẫm nghĩ xem làm thế nào mới có thể mua cái máy may kiếm tiền, trong nguyên tác thì Hoắc Sênh có hào quang của vai chính, trong sách viết cuối cùng thì cô cũng trở thành bậc thầy thiết kế đệ nhất trong nước, mà cô bây giờ nếu chỉ dựa vào mấy bản thiết kế của mình, may vài bộ quần áo thời thượng, không biết sau này có đối đầu với Hoắc San không.
Nhưng mà xem cô trước đã, cô bây giờ không có ở cùng với nam chính nữ chính như nguyên bản, đến nam phụ cô cũng tránh xa, nếu thật sự đụng chuyện, ai có bản lĩnh thì cứ ăn bát cơm đó đi, nếu không có bản lĩnh thì cứ bỏ qua, có gì mà xoắn chứ.
Bên này chia lương thực cho xã viên xong, Triệu Vệ Đông lại kiểm tra một số chuyện trong đội, lên ô tô đi lên huyện một chuyến, mang theo ít tiền và phiếu thịt ung dung đi đến chợ đen.
Chợ đen bán rất nhiều thứ, nhưng anh chỉ muốn mua thịt, phụ cấp của xã bình thường chỉ có thể mua được thịt nạc, thịt mỡ rất khó mua, anh tới chợ đen cũng cẩn thận hơn trước, vì lần trước bị Hoắc Sênh nhìn thấy, giờ anh đã đổi chỗ mua thịt.
Đến nơi đã thỏa thuận trước với lái buôn, anh giơ tay lên, gõ hai tiếng dài hai tiếng ngắn vào cánh cửa nhỏ, một lúc lâu mới có người ra mở cửa, chỉ hé một khe nhỏ, nhìn thấy mặt anh liền cho vào.
Sau khi đi vào anh rẽ vào một con ngõ nhỏ đi một lúc, cuối cùng đi đến cửa sau của một tứ hợp viện, người dẫn đường phía trước mở cửa ra hiệu cho anh vào.
Bên trong tứ hợp viện rất rộng rãi, theo quy cũ anh không nên đi vào sâu bên trong, người dẫn đường yêu cầu anh đợi một chút.
Vương Tứ Bảo tràn đầy khí lực, đang cùng với vài người khiêng con lợn to đã được cạo sạch lông đến nơi để mổ bụng và xử lý nội tạng, con lợn lần này rất béo, so với con lợn lần trước béo hơn rất nhiều, thịt mỡ được lấy ra lớp lớp, rất được.
Ông lấy cái khăn quàng trên cổ chậm mồ hôi trên trán, chiếc áo cao su và đôi ủng đi mưa của ông nhuốm đầy máu, nhưng chỉ cần xối một cái là sạch ngay.
Mấy người làm cùng bên cạnh nói với giọng ngưỡng mộ: “Lão Vương à, mấy ngày trước còn đeo tạp dề, giờ đến ủng đi mưa cũng mang rồi, không giống đôi chân trần dính bẩn tùm lum của chúng tôi, lại là con gái mua cho à.”
Vương Tứ Bảo lấy hai con dao chặt heo, có chút hãnh diện, nở nụ cười thật thà: “Ừm, là con gái cưng mua cho đó.”
Cô gái đó, bọn họ cũng từng gặp rồi, lớn lên nhìn rất giống vợ ông trong bức ảnh trắng đen ông luôn mang theo bên người, duyên dáng xinh đẹp, có điều không biết sao lại họ Hoắc, không cùng họ với lão Vương, cô gái kia thỉnh thoảng cũng ghé thăm lão Vương, cũng mang theo ít đồ dùng thường ngày cho ông, trước đó không lâu còn đem cho ông một cái giường vải bông.
Những người làm chung với Vương Tứ Bảo cũng hơi ngưỡng mộ thân thể này của ông, được che chở, làm việc cũng không bị quá sức, quan trọng là đồ của con gái ông mua, thật chu đáo.
Lão Vương mỗi lần làm xong, liền tẩy rửa sạch sẽ phơi lên, khỏi nói trân quý đến mức nào.
Người phụ trách canh gác là người lái buôn chạy vào nói với người trong lò mổ, người này đến nói với Vương Tứ Bảo: “Người đến rồi.”
Vương Tứ Bảo vừa nghe, bỏ con dao trong tay xuống, lấy một đoạn thịt xương to từ đống thịt gần tai được xẻ ra, sau đó xách một rổ thịt mỡ đã được chuẩn bị từ sớm đi ra cửa sau.
Qua hôm nay, nơi mổ lợn ở tứ hợp viện sẽ được đổi chỗ, lần này được giữ bí mật nghiêm khắc, trừ những người buôn bán nhiều năm như mấy lái buôn và vài người phụ trách mổ lợn như ông thì không ai biết gì cả, những người được đưa đến tứ hợp viện đều là khách quen.
Vương Tứ Bảo thấy Triệu Vệ Đông, đưa phần xương và thịt mở trong tay cho anh: “Chuyện lần trước, làm phiền cậu rồi.” Thịt mỡ là Triệu Vệ Đông định mua, còn phần xương là do ông tự bỏ thêm vào.
“Không phiền gì cả, cháu chỉ là thấy hai người đó không thuận mắt thôi.” Triệu Vệ Đông đếm đủ tiền đưa cho Vương Tứ Bảo, cũng đưa luôn tiền xương, anh biết người này cũng chỉ làm việc cho người ta thôi, cho anh xương to như vậy, chắc chắn là tự lấy tiền của mình rồi.
Không có tiền của ai là từ trên trời rơi xuống cả.
Vương Tứ Bảo không nhận bất cứ thứ gì, nhờ người ta giúp đỡ thì phải tặng thứ gì chứ: “Tôi cũng không có gì để tặng cậu cả, cậu cứ cầm lấy ít xương này đi, tủy bên trong rất ngon đó, ấy về hầm canh là thích hợp nhất, tôi còn có việc, không tiễn cậu được, cậu đi theo người lái buôn đã dần cậu đến đây ở cửa sau đi, đừng đi lung tung.”
Tứ hợp viện này cửa trước chỉ có một, nhưng lại có tận mấy cái cửa sau, quanh quanh co co chỉ để người ta không phát hiện.
Triệu Vệ Đông đem thịt về, Tống bảo Quốc em trai của Tống Yến Tử đã đợi trước của Triệu gia từ sớm để chia thịt, ba của họ tuy cũng là đội trưởng đội sản xuất nhưng cũng đến tuổi rồi, năm nay phải nghỉ rồi, đương nhiên cũng không thể kiếm chác được đầy đủ như mọi khi, có điều bây giờ chị cả trong nhà đã đính hôn với Triệu Vệ Đông rồi, Tống gia lại có ơn với Triệu gia, bọn họ cách dăm ba hôm lại đến Triệu gia chia thịt mà Triệu Vệ Đông mang về.
Bà đang ngồi trên bậc thềm thấy Tống Bảo Quốc thì xem như không nhìn thấy, Triệu Vệ Đông chia miếng thịt mỡ ra làm đôi, thấy Tống Bảo Quốc định lấy khúc xương trên đống thịt mỡ, anh liền đưa tay ngăn lại, giọng điệu cứng rắn: “Cái này không phải của nhà anh, của người khác.”
Tống Bảo Quốc hai mắt sáng ngời, nhưng không có ý định rút tay về: “... Anh Vệ Đông, còn ai có thể bảo anh mang thịt tới chứ, em thấy khúc xương này cũng không tệ, chị em hai ngày nay rất muốn uống chút canh, thân thể chị yếu ớt, anh chia cho em một ít đi, nếu không chị em ăn không no đâu.”
Triệu Vệ Đông cũng nới tay, trở lại dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày: “Cái này không phải của anh, muốn chia, được.” Anh đưa tay ra: “Lấy phiếu hoặc tiền đi, như vậy anh mới có thể nói chuyện với người ta.”
“Hai da... chúng ta sớm muộn gì cũng thành người nhà, đưa tiền thì xa lạ biết bao.” Giọng Tống Bảo Quốc trầm xuống, thấy nụ cười trên mặt Triệu Vệ Đông cậu ta mới đánh lạc hướng: “Em đi ra ngoài cũng lâu rồi, hôm nay về trước đây.” Nói xong liền cầm thịt vụt chạy.
“Lần sau không cho nó vào nhà, nhìn đông nhìn tây, chẳng khác gì tên trộm!” Bà ngồi trên bậc thềm chửi ra, bà ấy nổi tiếng xấu tính, Tống gia dăm ba hôm lại đến một lần, làm như họ là công tử Bạc Liêu vậy, tuy nhiên, tôn tử này lại không chịu thua kém, cố chấp.
“Con cũng đừng lải nhải trước mắt bà, bà nhìn mà chóng mặt ù tai.”
Triệu Vệ Đông xách cái rổ chỉ còn một nửa thịt mỡ bên cạnh bà lên, mò mò tìm gói thuốc, còn chưa kịp châm thuốc đã bị bà tác cho một bàn tay: “Cút qua một bên, đứng hút thuốc bên cạnh bà, chướng mắt.”
“Này... con xem xem, giận thật rồi, bà giận đứa cháu tôn tử này thật rồi.” Triệu Về Đông cười híp mắt.
Bà thở dài một hơi: “Con bây giờ đúng là hư hỏng, quản con không nổi nữa rồi, quản không nổi nữa.” Nói rồi bước đến lò đất lấy mớ thức ăn gà cho chúng nó ăn.
Triệu Vệ Đông cúi người nhặt đầu thuốc lá dưới đất cho vào hộp giấy, nhặt xâu xương bỏ vào một cái làn trống, đây lên vài lớp lá, sau đó vác làn đi ra ngoài.
“Tối đừng có lêu lổng ở ngoài, về sớm chút.” Bà ngồi trong phòng lớn giọng ra.
Triệu Vệ Đông ậm ừ rồi đi nhanh.
Hoắc Sênh ngồi bên giường dùng bút vẽ lên giấy cái gì đó trông như một bản thiết kế, vì mới phát lương, kí túc xá chỉ có một mình cô, im ắng vắng lặng.
“Cộc cộc cộc.”
Bên cửa sổ truyền đến tiếng gõ, Hoắc Sênh dừng bút, ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử co rút lại, sợ đến nỗi nhảy phốc ra khỏi giường.
Bên cửa sổ sáng loáng có vài khúc xương đẫm máu được treo lủng lẳng.
Hoắc Sênh: “...”