Một đám người đồng loạt hô lên một tiếng, sau khi tô sứ được đặt lên trên bàn, tất cả bọn họ liền nhao nhao cầm đũa lên bắt đầu ăn một bữa thịnh soạn, hương vị vừa thơm vừa cay nồng, thịt ếch đồng phơi nắng so với thịt ếch tươi săn chắc hơn nhiều, về cơ bản là chất thịt thơm ngon hơn, ngoài ra bên trong ngoại trừ là ớt ra thì còn có cho thêm rất là nhiều ớt mây để tăng thêm hương vị.
Một đám người có thể ăn cay được thì ăn đến vui sướng, còn lại không thể ăn cay được thì miệng vừa ăn vừa hít hà uống nước.
Thức ăn ở trong nhà ăn quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một ít loại là gạo lứt cùng với cao lương mà thôi, được ăn một bữa thịnh soạn như vậy cũng là một loại hưởng thụ, mỗi ngày để có thể được ăn như vậy, bọn họ nhất định phải thật cố gắng.
Hoắc Sênh không phải là không đói bụng, nhưng mùi thơm của ớt mây thật sự khiến cho người ta cảm thấy hấp dẫn, cay nóng đến tê dại, những chiếc đũa lần lượt thi nhau gắp lấy gắp để, cũng ăn không có ít, sau khi ăn xong cái miệng nhỏ nhắn ở bên cạnh liền hít hà uống nước, cay đến mức khiến cô trào cả nước mắt, nhưng mà ăn rất ngon.
Không ngờ tới được Triệu Vệ Đông lại có thể nấu ăn được, mà còn nấu đến ngon như vậy, thật sự quá ngạc nhiên, đúng là không nên nhìn mặt mà đoán người.
“Đội trưởng Triệu, không nghĩ tới tay nghề của anh lại tốt đến như vậy, so với đầu bếp trong nhà ăn còn tốt hơn nhiều!” Một đám người ăn uống no say, rảnh rỗi nói chuyện: “Ngon, thật sự quá ngon! Thịt lợn hầm thập cẩm ở nhà hàng Quốc Dương cũng không thể so sánh được với cái nồi này!”
Có đôi khi có một số thanh niên trí thức dư được chút tiền ở trong tay liền sẽ gom góp lại đem tiền đến nhà hàng Quốc Dương gọi một nồi thịt lợn hầm thập cẩm, hương thơm kia, mùi vị kia, cũng không thể nào so sánh được với nồi thịt ếch đồng xào ớt mây này bây giờ.
Triệu Vệ Đông ăn không được bao nhiêu, ngồi ở trên ghế hút thuốc, tuổi của anh không lớn mấy, nhưng lúc anh hút thuốc trông có vẻ nhìn chín chắn trưởng thành hơn nhiều, tựa hồ đã trải qua sự mài giũa của gió sương, nhìn rất có uy nghiêm.
“Đều là thịt còn có thể không ngon à?” Triệu Vệ Đông cười một tiếng, châm một chút tro tàn trên điếu thuốc.
Từ Lực Tranh dùng đũa chọc chọc vào đáy tô trống rỗng, tìm được một miếng đùi ếch ở trong đó gắp qua chén của Chu Bình, tự mình gắp ớt đỏ bỏ vào trong miệng nói: “Không biết hay sao, trong thôn nhà ai mà có tiệc mừng, hay đãi tiệc rượu, đều là mời Đông Tử qua cầm muôi nấu không đấy, đội trưởng Triệu của mấy người mà không đi làm đại đội trưởng ở trên đội, thì cũng là đi làm đầu bếp rồi đấy.”
Lập tức trên bàn có người đề nghị: “Lần sau chúng ta đi bắt tiếp, để cho đội trưởng Triệu nấu cho chúng ta thêm một bữa nữa!”
“Đúng đúng!!”
“Lúc rảnh rỗi, chúng ta liền đi!”
Đề nghị này mọi người đều đồng ý, quyết chí xắn tay áo lên, dự định vài ngày nữa liền sẽ hành động.
Triệu Vệ Đông không nói gì tiếp, anh phun ra một vòng khói, trong làn khói lượn lờ anh nhìn thấy người con gái ngồi ở trong góc, không biết có phải là do không ăn cay được hay không, mà hai mắt bị cay đến chảy đầy cả nước mắt, cả gương mặt cũng trở nên đỏ bừng lên, sau khi làn khói biến mất anh thu hồi tầm mắt, chợt khẽ cười ra tiếng, đem điếu thuốc ở trong tay dập tắt, đứng lên: “Đỏ như là mông khỉ vậy.”
Hoắc Sênh đang bưng chén nước lên uống giải cay, nghe thấy vậy liền kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Triệu Vệ Đông đã bưng tô sứ bị quét sạch sẽ ở trên bàn đi vào trong phòng bếp.
Hoắc Sênh theo bản năng dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt nóng hổi của mình: “......” Là đang nói đến mình hả? Mông khỉ sao ——
——————
Chu Bình ngồi ở bên cạnh Từ Lực Tranh đứng lên, cúi người ở bên tai Hoắc Sênh mà nói: “Đại đội trưởng Triệu thật sự luôn, miệng quá độc, có giống đâu chứ?” Hoắc Sênh là một thanh niên trí thức xinh đẹp, gương mặt đỏ bừng giống như quả táo không khác chút nào, sao lại giống như mông khỉ cho được, Chu Bình nói xong liền lôi kéo Hoắc Sênh định quay trở về ký túc xá.
Trời tối đen, nhà ăn và ký túc xá của thanh niên trí thức cách cả một khoảng đường, ngày mai còn phải đi làm, phải mau quay trở về.
Chờ hai người đi rồi, một trong hai đồng chí nam nói thanh niên trí thức nam ngồi ở bên cạnh Hoắc Sênh trước đó: “Sao anh không chịu nói chuyện với người ta, không phải anh nói muốn ngồi cùng với tri thanh Hoắc để nói chuyện hay sao? Ăn xong một bữa cơm luôn rồi, anh cũng không nói được mấy câu, lần sau tri thanh Hoắc gặp lại anh, tám phần là cũng không có ấn tượng được gì với anh.”
“Tôi, tôi đây là còn không phải do khẩn trương hay sao.” Thanh niên trí thức nam ùng ục uống một ngụm nước, đặt ly xuống sang một bên, lấy tay vỗ vỗ ngực mình, mạnh miệng thốt ra: “Lần sau tôi nhất định sẽ gây được ấn tượng sâu sắc với tri thanh Hoắc!”
Từ Lực Tranh ở bên dùng sự thật đả kích anh: “Được rồi, để tôi xem, trong đội có không ít các thành viên nam, quay tới quay lui, anh cảm thấy cô ấy có thể nhớ được bao nhiêu chứ? Dựa vào tình huống này của anh, còn ấn tượng sâu sắc cái gì, nhớ được mặt sợ là cũng khó đấy.” Thấy Triệu Vệ Đông đã thu dọn phòng bếp xong, anh đứng lên: “Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, mỗi người đều quay trở về đi.”
Lá gan còn bé hơn chuột, mà muốn theo đuổi người ta, chẳng lẽ phải chờ Hoắc Sênh tự mình dâng lên tận cửa hay sao.
Triệu Vệ Đông và Từ Lực Tranh cầm đèn pin soi đường quay trở về, hai người đã quá quen với việc đi dạo qua lại ở thôn Hà Câu rồi, lúc ở ngã ba phải tạm biệt nhau, Triệu Vệ Đông dọc theo đường đi nãy giờ không nói câu nào đột nhiên thốt ra một câu: “Lần sau không bằng cậu tự mình cầm theo đóa hoa đỏ thẫm, ném khăn hồng luôn đi.”
Từ Lực Tranh cầm đèn pin soi qua: “Hả???????”
Trong đêm tối, vẻ mặt của Triệu Vệ Đông lo lắng, có chút uể oải trêu chọc: “Theo kịp với bà mai mối đan sợi tơ hồng cho người ta rồi, cậu rảnh rỗi lắm sao? Không bằng đổi tên luôn đi, gọi là bà Từ mai mối, thím Từ được không?”
Từ Lực Tranh: “......”
Hoắc Sênh nhận được điện tín từ thành phố B, là do Hoắc San gửi cho cô, nói đến một số tình hình về ba ba Hoắc và mẹ Hoắc để cô không cần lo lắng, còn gửi đến rất nhiều thứ, ngoài ra còn có một phong thư mà Đàm Hạc Thanh đính kèm.
“An hảo, vô niệm*.”
(An hảo, vô niệm*: Bình an, đừng nhớ nhung)
Bốn chữ ngắn ngủi, Hoắc Sênh cầm ở trong tay cảm thấy kỳ lạ, lúc trước Hoắc Sênh trong nguyên tác viết cho anh rất nhiều thư, cũng không thấy anh trả lời một phong thư nào, mà hiện tại bức thư này — nói thật thì, nó không phải là của Hoắc Sênh trong nguyên tác, có một số tình cảm mà Hoắc Sênh có nhưng cô ấy thì không có, chính là đối với Hoắc San. ( truyện trên app T𝕪T )
Hoắc San không hổ là nữ chính trong sách, tâm địa thiện lương, cho dù Hoắc Sênh không muốn gặp cô, thì cô vẫn như trước không có khoảng cách nào đối với Hoắc Sênh.
Nhưng mà, hiện tại Hoắc Sênh đã thay đổi tâm tính, cô không có thích Đàm Hạc Thanh nữa, không muốn cùng với em gái tranh giành người nữa, mặc dù hai người không có quan hệ huyết thống gì.
Hoắc Sênh trả lời điện tín lại cho Hoắc San, để cho cô không cần gửi đồ đến đây nữa, về phần những thứ khác thì cô cũng không có đề cập tới.
“Em gái lại gửi đồ gì cho cô nữa sao?” Sáng nay Chu Bình nhìn thấy Hoắc Sênh nhận được một bưu kiện lớn, biết được bên trong có không ít thứ: “Đối xử với cô cũng thật tốt.” Không biết là em gái của Hoắc Sênh làm việc gì, cứ thỉnh thoảng lại gửi đồ đến cho Hoắc Sênh. Hoắc Sênh ừ một tiếng đáp lại, không nói thêm gì khác.
Hiện tại hai người đang đào khoai lang ở ruộng khoai, tay Hoắc Sênh đeo găng, cả người bọc kín, củ khoai lang nào được đào ra cũng đều to, hôm nay muốn đào hết khoai lang trong mảnh đất này, cô và Chu Bình đã mất cả một buổi sáng chỉ đào được một phần ba, buổi sáng nắng không chói chang mấy, làm việc cũng nhanh, nhưng khi mặt trời lên cao, tốc độ liền không nhanh như vừa nãy nữa.
Phía sau các cô có một ít đứa trẻ con ở trong thôn mang theo những chiếc sọt tre nhỏ, đang nhặt những củ khoai lang, cùng với các loại củ khoai lang nhỏ hơn.
Đứa trẻ nhỏ nhặt được bao nhiêu cũng coi như là của các cô, có thể mang về nhà, không tính cho đội sản xuất, có một cậu nhóc nhặt cực kỳ nghiêm túc, Hoắc Sênh nhìn thấy trên sọt tre ở eo của cậu cũng gần như đầy cả sọt.
Mãi cho đến khi, mặt trời đã lên trên cao, những đứa trẻ con khác mới lập tức giải tán, chỉ còn cậu nhóc kia ngồi thành một nắm tròn vo nghiêm túc nhặt củ khoai lang.
Hoắc Sênh cùng với Chu Bình ngồi hóng mát dưới gốc cây bên cạnh ruộng khoai lang, cầm mũ ở trên đầu quạt quạt tạo gió, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy Triệu Vệ Đông đi đến ruộng khoai kéo cậu bé kia lên.
“Hổ Tử, đi nào, ăn cơm thôi.”
Hoắc Sênh cắn bánh bao trắng, quay đầu qua hỏi Chu Bình: “Đứa bé kia, là người nhà của đội trưởng Triệu hả?”
“Ừm, Hổ Tử là em trai của anh ấy, cô hẳn là chưa gặp qua, sáng sớm thường ngày đều là đi nhặt phân bò, là một đứa bé rất chăm chỉ, làm việc so với thanh niên trí thức nữ chúng ta còn tốt hơn nhiều.” Chu Bình nói xong liền nhìn thấy một người ở cách đó không xa, dùng khuỷu tay đẩy Hoắc Sênh một cái: “Nhìn kìa, đối tượng của đội trưởng Triệu đến rồi.”
Đối tượng của Triệu Vệ Đông, Hoắc Sênh có chút tò mò, bộ dạng lớn lên xinh đẹp như thế nào mới có thể là đối tượng của Triệu Vệ Đông được chứ?
Nhìn về phía Chu Bình chỉ, vừa nhìn thấy, Hoắc Sênh liền cảm thấy quả thật là phù hợp với khẩu vị của Triệu Vệ Đông.
Là một người phụ nữ khá đẫy đà —— ngực và mông đều rất to, trách không được tại sao lại được Triệu Vệ Đông thích, bộ dạng không hề giống với những người phụ nữ khác ở trong thôn, nhìn rất bắt mắt, có không ít ánh mắt của người trên đội hiện tại đều nhìn về phía đó.
Hoắc Sênh hỏi: “Là thanh niên trí thức luôn à?” Nhìn cách ăn mặc hình như là thanh niên trí thức ở đội khác.
Chu Bình quái dị nói: “Thanh niên trí thức cái gì chứ, chính là người ở thôn Hà Câu đấy, bình thường ăn mặc so với các thanh niên trí thức như chúng ta còn nhìn trí thức hơn.” Cô cắn xong miếng bánh bao cuối cùng ở trong tay rồi lén lút nói: “Tôi nghe nói, lúc trước hao tâm tổn trí muốn cùng với một thanh niên trí thức nam ở trong đội thành một đôi, kết quả là thanh niên trí thức nam kia căn bản là chướng mắt cô ta, tôi cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng thì cùng với đội trưởng Triệu của chúng ta đính hôn, không chừng là nửa năm sau sẽ kết hôn đấy, lúc đính hôn, chính là phải lấy ba mươi cân thịt, một sợi lông cũng không được thiếu.
Hoắc Sênh trầm ngâm một lát rồi cười nói: “Đại khái là bởi vì yêu đi.”
Chu Bình phụt cười: “Đúng đúng đúng, là bởi vì yêu đấy.”
Phía bên kia, Triệu Vệ Đông đang lôi kéo em trai nhà mình đi ăn cơm, thì Tống Yến Tử, cũng chính là đối tượng của anh, mặc một chiếc váy trắng nhỏ, mái tóc xõa tung, nhìn qua không nhiễm bụi trần, Triệu Vệ Đông nhìn cô từ đầu đến chân một cái, hơi hơi nhíu mày: “Quay trở về đi, đừng làm bẩn quần áo.”
Dáng người của Tống Yến Tử đầy quyến rũ, bộ ngực phía trước phập phồng, ăn mặc giống như thanh niên trí thức ở trong thành, nhưng làn da lại có hơi đen sạm một chút, nhìn qua khí sắc không tốt lắm, các đường nét trên gương mặt của cô rất cân đối đoan trang, coi như chính là mỹ nhân hiếm có ở trong thôn Hà Câu.
“Anh Vệ Đông, đây là cơm do chính tay em sáng sớm làm cho anh đấy.” Tống Yến Tử dịu dàng cười đem cơm từ trong giỏ ra, khom người kề sát vào bên cạnh Triệu Vệ Đông, ngực ở phía trước đều sắp chạm vào cánh tay của Triệu Vệ Đông.
Triệu Vệ Đông vô thức dời thân thể của mình ra xa, cầm lấy chén của Tống Yến Tử đưa tới, ở trong chén là cơm gạo lứt được nấu chín, phía trên có rải một lớp mỡ màu vàng óng cùng với màu xanh của rau đắng.
“Nào, Hổ Tử, ăn cơm thôi.” Triệu Vệ Đông đưa chén cho Hổ Tử ở bên cạnh.
Hổ Tử tựa vào sọt tre đựng khoai lang, cậu nhặt củ khoai lang cả một buổi sáng, nên trên tay toàn là bùn đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui ngước lên nhìn Tống Yên Tử một thân váy trắng sau đó mới chậm rãi nhận lấy chén.
Tống Yên Tử ở bên cạnh cứng đơ cả mặt, nhưng có Triệu Vệ Đông ở đó nên cô cũng không nói cái gì.
“Đội trưởng Triệu, anh qua đây xem một chút!” Xã viên của ruộng lúa mì không biết xảy ra vấn đề gì, vội vàng gọi Triệu Vệ Đông qua đó.
Triệu Vệ Đông xoa xoa đầu Hổ Tử, bảo cậu ăn nhiều một chút, sau đó đi xử lý vụ việc.
Tống Yến Tử nhìn Hổ Tử từng ngụm từng ngụm ăn phần lớp mỡ vàng óng trên cơm, cô có chút tiếc nuối, đây đều thịt đó, vì thế liền cắn răng nói một câu: “Hổ Tử à, anh Vệ Đông còn chưa có ăn đấy, một lát anh ấy còn phải làm việc nữa, em chừa cho anh ấy một chút đi.”