Oan gia ngõ hẹp.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, Hoắc Sênh là người phản ứng đầu tiên, ngoảnh mặt đi: “Đội trưởng Triệu.” Hoắc Sênh thật không ngờ người bị kéo vào ruộng ngô lại là Triệu Vệ Đông, lúc này còn đụng mặt nhau như vậy, ngay cả Hoắc Sênh tính tình điềm tĩnh cũng sững sờ trong giây lát.
Triệu Vệ Đông mới chui ra khỏi ruộng ngô, trên mặt treo tươi cười, dáng vẻ lưu manh, vừa thấy Hoắc Sênh sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, anh nhíu chặt lông mày đen rậm, trên tóc còn một ít mạng nhện vô tình dính lại lúc chui ra, cộng với nút áo trên cùng không được cài chặt, vừa nhìn là biết mới cùng chung chạ bừa bãi với người ta.
“Tôi có việc gấp phải về ký túc xá thanh niên tri thức, đi trước.” Hoắc Sênh thần sắc bình tĩnh, như thể cô vừa đi qua là liền đụng phải Triệu Vệ Đông.
Nụ cười trên mặt Triệu Vệ Đông tắt đi, nhìn cô đầy ẩn ý, không nói lời thừa thãi, banh mặt thanh âm thô khan nói hai chữ: “Đi đi.”
Hoắc Sênh lập tức như được ân xá, xoay người bước một bước hai rời đi, trước khi đi còn phát hiện tay mình vẫn cầm cục đá mới nhặt liền nới lỏng cổ tay ném cục đá vào ruộng ngô.
Triệu Vệ Đông đưa mắt nhìn hòn đá mà Hoắc Sênh đã vứt lăn long lóc trong ruộng ngô, thản nhiên giơ tay cài lại nút áo.
“Ra ngoài không xem *Hoàng lịch.”
*Ý là ra ngoài không xem lịch ngày, ở đây ý chỉ là không xem ngày tốt xấu.
*
Trở lại ký túc xá, Hoắc Sênh tim đập thình thịch, lần trước là đầu cơ trục lợi, lần này là ruộng ngô, lần đầu tiên là nguyên chủ nhảy sông, hình như mỗi lần cô gặp phải Triệu Vệ Đông đều không có chuyện gì tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Hoắc Sênh chợt vui vẻ, thập niên 70, lá gan của Triệu Vệ Đông quả thực là đủ lớn, một đại đội trưởng nhưng cái gì cũng dám làm.
Sau một ngày mệt mỏi, Hoắc Sênh dùng chậu tráng men rửa mặt, thu dọn một phen.
Một lát sau, Lý Trường Mỹ trở lại, trong khoảng thời gian này, công việc của cô ta là nhẹ nhàng nhất, sáng sớm đã kết thúc, nhưng thời gian trở lại ký túc xá thì lại càng ngày càng muộn.
Sau khi Lý Trường Mỹ trở về, đầu tiên là khinh thường liếc nhìn vị trí của Hoắc Sênh, sau đó ngồi ở bên giường một hồi, không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng lục lọi vị trí đầu giường mình nằm, từ trong túi lấy ra một hũ thơm đóng hộp, màu sắc vàng tươi rạng rỡ, làm người ta ứa nước miếng.
Một số người trong ký túc xá bị cái hũ thu hút, Lý Trường Mỹ cầm cái hũ , tìm một đôi đũa, vặn nắp hũ một tiếng "cạch", cho người trong ký túc xá mỗi người một miếng thơm óng a óng ánh.
Loại đồ ăn nhẹ đóng hộp này chỉ có người dư dả tiền bạc mới đi lên Hợp tác xã mua ăn cho đỡ thèm, hơn nữa quan trọng phải có hàng thì mới mua được, trước đây Lý Trường Mỹ không có những thứ này, cho dù có cũng không nỡ đem ra chia cho người trong ký túc xá ăn, chẳng qua gần đây thỉnh thoảng có đồ tốt để ăn, không nói đến đồ hộp còn lén được ăn bánh quy lòng đỏ trứng, cũng không biết có phải trong nhà đột nhiên giàu có hay không.
Khi hũ thơm được mở ra, mùi thơm ngọt ngào của trái cây thoang thoảng lan tỏa trong ký túc xá, *bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, thanh niên tri thức trong ký túc xá được ăn một miếng thơm đều trìu mến nói chuyện với Lý Trường Mỹ, kéo gần quan hệ, hy vọng lần sau Lý Trường Mỹ có đồ gì ngon có thể rộng rãi chia sẻ cho mình một ít.
(*) Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản: Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay
Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Hoắc Sênh và hai nữ thanh niên trí thức khác trong ký túc xá đang ngồi nói chuyện trên chiếc ghế dài, lần trước Hoắc Sênh cho bọn họ mượn một cuốn sách, cả bọn đang thảo luận về những danh ngôn nổi tiếng trong sách, Hoắc Sênh ngồi ở giữa, Lý Trường Mỹ dừng bước rồi đi tới, đầu tiên là nói chuyện với thanh niên tri thức bên cạnh Hoắc Sênh, sau đó cười dùng đũa gắp miếng thơm cho hai nữ thanh niên, một mình bỏ qua Hoắc Sênh, giống như Hoắc Sênh không tồn tại.
Hai nữ thanh niên kia từ từ mới nhận ra, cắn miệng thơm ngọt lịm trong miệng, lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vì thế đều đứng dậy từ băng ghế tản ra.
Lý Trường Mỹ tiến đến bên cạnh bọn họ: "Các cô muốn đọc sách gì? Tôi có thể cho hai người mượn, muốn xem muốn đọc bao lâu cũng không sao, chỉ cần nhớ trả cho tôi là được.”
Đây là muốn lôi kéo người trong ký túc xá để cô lập Hoắc Sênh, hai nữ thanh niên mỉm cười nói lần sau vậy.
Lý Trường Mỹ đóng nắp hũ lại, đặt nó lên bàn, nhìn Hoắc Sênh bằng ánh mắt khiêu khích, cô ta chính là muốn làm Hoắc Sênh khó chịu.
Kể từ khi bị gạch tên trong danh sách về thành phố, thái độ của Lý Trường Mỹ đối với Hoắc Sênh đã thay đổi rất nhiều, mặc kệ rốt cuộc có phải Hoắc Sênh giở trò hay không, hiện tại cô ta một lòng một dạ chăm chăm Hoắc Sênh, chỉ cần có cơ hội cô ta liền phải đối phó Hoắc Sênh.
Trước đây hồi hai người thân thiết với nhau, cô ta bám lấy Hoắc Sênh có xuất thân tốt, trong nhà có tiền, cha còn làm bác sĩ, lấy được không ít đồ từ Hoắc Sênh, nhưng hôm nay, cha Hoắc lại xảy ra chuyện, tình huống khác đi rất nhiều, đăng báo đoạn tuyệt quan hệ thì thế nào? Bây giờ Hoắc Sênh chính là một thành phần thanh niên tri thức không tốt, tương lai đừng nói có công việc tốt, cho dù hẹn hò cũng chưa chắc tìm được mối nào tốt. Lý Trường Mỹ càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình tốt hơn nhiều so với Hoắc Sênh, nếu lần này không thể quay lại thành phố thì cô ta sẽ đợi lần sau, bạn đời cô ta sẵn sàng đợi cô ta.
Loại chuyện dùng đồ ăn lôi kéo ở ký túc xá thường xuyên xảy ra, Hoắc Sênh cho rằng cách cư xử của Lý Trường Mỹ khiến người ta cực kỳ chán ghét, nhưng cô cũng không quá để trong lòng, miếng ăn này cô không thiếu, huống chi ngày mai là ngày làm việc cuối cùng, cô sẽ đi tìm gặp bí thư xã yêu cầu sắp xếp cho cô vào một đội sản xuất khác, đỡ cho lúc bắt đầu làm việc phải nhìn sự ghê tởm của Tôn Kính Văn, trở về ký túc xá lại tới Lý Trường Mỹ âm dương quái khí.
*
“Hôm nay cô không cần làm việc, buổi tối tới kho hàng trông giữ ruộng lúa mì.”
Sáng sớm, Hoắc Sênh mặc đồ tay dài, bọc người kín mít, chờ Tôn Kính Văn giao việc cho mình, không nghĩ tới Tôn Kính Văn bảo cô về trước, buổi tối đến đây canh giữ ruộng lúa mì.
Việc canh kho và canh ruộng lúa mì trước giờ vẫn do mẹ chồng Tôn Kính Văn làm, trong thời gian này lúa mì và một ít ngũ cốc do đội thu hoạch được đều được chất đống phía sau kho hàng, đồ đạc có thể bị trộm thế nên buổi tối phải có người canh giữ nơi này.
Người canh ruộng lúa mì ban ngày không phải làm việc, đợi tới sẩm tối mọi người kết thúc công việc thì lại đây nhận việc, giữ đến nửa đêm về sáng có người tới bàn giao là được, việc này không nặng, chỉ có người thân của đội trưởng mới có thể làm, đó giờ đều là một tay mẹ chồng Tôn Kính Văn làm, bây giờ Tôn Kính Văn chỉ tên đích danh bảo mình đi canh, Hoắc Sênh lập tức cảm thấy không thích hợp.
Canh ruộng chỉ có một người, hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, Hoắc Sênh muốn nhờ một nữ thanh niên trong ký túc xá đi cùng mình, nếu không ai đồng ý thì cô tìm nam thanh niên tri thức, trong đội cũng có vài thanh niên rất thật thà, ngày thường cũng chiếu cố Hoắc Sênh, cái này sẽ an toàn hơn so với việc nửa đêm ở ngoài đồng lúa mì một mình.
Đây là công việc nhẹ nhàng nhất mà Tôn Kính Văn giao cho Hoắc Sênh mấy ngày nay, ai cũng cho rằng một cô gái như Hoắc Sênh đã vất vả nhiều ngày như vậy nên xứng đáng có một công việc dễ dàng, bằng không mỗi ngày gánh nước cắt lúa, cường độ lao động cao như thế một cô gái sao có thể chịu được.
Hoắc Sênh đang định nói với nữ thanh niên trí thức trong ký túc xá nhờ cô ấy đi canh cùng mình, kết quả chưa kịp nói thì Tôn Kính Văn lại lên tiếng.
“Còn những thanh niên tri thức khác, buổi tối đến nhà tôi tập hợp, mọi người đã làm việc ở đội sản xuất một đoạn thời gian, từng người đề xuất ý kiến, trao đổi rút kinh nghiệm lẫn nhau, chúng ta không thể cứ làm việc thiếu suy nghĩ như vậy được!”
Nhóm xã viên vừa nghe vừa đồng loạt nhất trí vỗ tay, rõ! Không thể làm việc thiếu suy nghĩ, bọn họ càng tin tưởng vào đội trưởng Tôn hơn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Quay về ngủ đi, đến tối đầy đủ năng lượng rồi lại đây.” Tôn Kính Văn giống như cực kỳ tích cực công chính nói một câu với Hoắc Sênh, sau đó tiếp tục phân chia công việc cho những người khác.
Sau một hồi trao đổi, tới tối chỉ có Hoắc Sênh là người duy nhất đến gác đêm, tâm trạng cô bấn loạn, thà bảo cô đi làm công còn hay hơn, nói thế nào ban ngày ban mặt Tôn Kính Văn không dám làm cái gì, mà một mình gác đêm –— cô trái lo phải nghĩ, trở về ký túc xá cũng chẳng ngủ bù, đi một chuyến đến nhà ăn tìm đại sư phụ.
“Sư phụ, có dao nhỏ không ạ?” Hoắc Sênh ghé vào cửa kính kêu người bên trong.
Đại sư phụ đang thái dao điên cuồng không nghe rõ lời Hoắc Sênh, đặt dao trong tay xuống, chùi tay vào tạp dề bên hông, đi đến cửa sổ, vừa định dọa nạt, kết quả nhìn thấy một nữ thanh niên tri thức xinh đẹp, không khỏi thấp giọng hỏi lại: “Đồng chí, cháu muốn cái gì?”
Hoắc Sênh lặp lại: "Cho cháu mượn một con dao được không? Dao lớn dao nhỏ gì cũng được.”
"Dao nhỏ? Để nấu ăn sao? Cháu cầm đi làm gì?" Đại sư phụ vẻ mặt khó hiểu, một cô gái muốn mượn dao phay để làm gì, nhỡ đâu đứt tay thì sao?
Hoắc Sênh thuận miệng bịa chuyện: “Cháu mượn để gọt trái cây.”
“Trái cây rửa qua là ăn được rồi, cần dao nhỏ gì chứ, dao của ta toàn là dao lớn, dùng để thái đồ ăn, cháu không dùng được đâu.” Mấy cái đồ như dao kéo này vẫn không nên tùy tiện cho người khác mượn, đại sư phụ từng tuổi này dù sao cũng có mắt nhìn: “Nữ đồng chí, cháu đem trái cây lại đây, ta gọt giúp cháu.”
Tròng mắt Hoắc Sênh liếc nhìn cửa sổ, đoán được sư phụ có thế nào cũng không cho mượn, vì thế nói: “... Vậy chú cho cháu mượn cán lăn bột đi, ngày mai cháu trả lại cho chú.”
Cuối cùng đại sư phụ cho Hoắc Sênh mượn cán lăn bột, Hoắc Sênh lại xin ông ấy thêm một nắm ớt.
Màn đêm buông xuống, Hoắc Sênh chậm rãi đến kho hàng chứa lúa mì để gác đêm, tốp năm tốp ba nhóm xã viên làm việc xong đều đi qua nhà Tôn Kính Văn hết rồi, chừa lại cuối cùng mỗi Tôn Kính Văn, sau khi khóa cửa kho hàng, ông ta chỉ chỉ cái chòi nhỏ lụp xụp phía sau kho hàng dùng để nghỉ tạm lúc gác đêm: “Cẩn thận canh chừng.”
Sau khi mặt trời lặn, trời tối rất nhanh, một lúc sau xung quanh liền trở nên tối đen, Hoắc Sênh không đi vào chòi nhỏ tồi tàn kia mà thắp ngọn đèn dầu đặt trên mặt đất cạnh ruộng lúa mì, trong lòng cô ôm một cái bao bố, lẳng lặng ngồi trên tảng đá đếm thời gian canh chừng ruộng lúa mì.
Trong bóng đêm, tiếng ếch nhái ngoài ruộng kêu to vang dội, bầu trời đầy sao sáng lạ thường, lúa mì trên ruộng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, một lúc sau mí mắt Hoắc Sênh bắt đầu đánh nhau, ban ngày hôm nay cô không ngủ bù, hiện tại chỉ có một mình canh ruộng lúa mì, hơi buồn ngủ nên vỗ vỗ mặt.
Sau nửa đêm sẽ có người đến giao ca, cô vực dậy tập trung trăm phần trăm tinh thần chú ý động tĩnh xung quanh, Tôn Kính Văn bảo cô đi canh ruộng rõ ràng là có ý đồ xấu, cô nhìn chăm chú tiếng động chung quanh, chỉ cần có gì không thích hợp liền bỏ chạy.
Chờ khi trời tối duỗi tay không thấy năm ngón, bụi cỏ bên cạnh chợt có tiếng bóng người vụt ra, từ sau lưng ôm lấy Hoắc Sênh bịt chặt miệng cô.
“A—” Trước đó Hoắc Sênh một xíu âm thanh cũng không nghe được, lúc này căn bản không kịp phản ứng, cô vươn tay muốn lấy cán bột trong bao bố nhưng người tóm lấy đã phát hiện, liền một cước đá bay cái bao ra xa.
Hôm nay ông ta để ý thấy Hoắc Sênh đến gác đêm có mang theo một cái bao bố, cái túi khá lớn, bên trong nhất định đựng thứ gì đó, bất quá hơn nửa đêm cũng không lấy ra dùng.
“Suỵt, đừng la, cục cưng.” Giọng nói phía sau Hoắc Sênh khốn nạn ghê tởm không thể che giấu.
Quả nhiên là Tôn Kính Văn!
Hoắc Sênh trừng to hai mắt, giãy dụa nhưng sức lực vẫn không bằng đàn ông, bị kéo về phía căn chòi nhỏ bên cạnh ruộng lúa mì.
Tác giả có lời muốn nói: *Cúi đầu*
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.