......

Ô hô?

Tôi nhướn mày.

Đây không phải là bạn nhỏ học sinh ngoan đang phải chuẩn bị dự án đi thi nên không về nhà được còn không cho tôi đến thăm sao?

Đang cong người thân mật với ai kia đấy nhỉ?

Tôi tức giận mà cười.

Tôi nhìn từ trên xuống dưới em một lượt, ánh mắt dừng lại trên bình rượu đang cầm ngược trên tay em, nụ cười dần dần biến mất.

Khương Triệt đi vào sau cũng để ý đến chuyện này, vươn tay kéo tôi lại, ghé sát tai tôi thì thầm nói.

“Lão đại anh bình tĩnh, đây là vị hôn phu của Bạch Mặc Thư tên là Trì Nhiên, tiểu thiếu gia nhà họ Tần, ba năm trước thừa kế tài sản của ông nội, cậu ta theo họ mẹ, hai người họ được hứa hôn từ bé rồi, sắp là người một nhà hợp pháp rồi anh đừng động thủ!”

Sắp hợp pháp rồi?

Mặt mày tôi nặng nề, bước đến đứng trước mặt hai người bọn họ, ánh mắt chết chóc khóa chặt vào cậu thiếu niên.

Sắc mặt em bất an, như một đứa trẻ bị mắc lỗi, cúi gằm đầu xuống không nói một câu nào, lén lút giấu chai rượu ra sau lưng.

“Kình Lâm? Cậu đến rồi à.” Giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi dịch chuyển ánh mắt, nhìn người vừa mới nói, Bạch Mặc Thư?

Tôi tức giận cắn chặt răng, giác quan thứ sáu của tôi đúng rồi, quả nhiên là muốn đào góc tường nhà tôi.

“Ừ, tôi đến đón nhóc con nhà tôi về nhà.” Tôi cố kìm nén cơn tức giận nói.

Hôm nay không có thời gian đối phó tình địch rồi, giờ tôi chỉ muốn thằng nhóc này cho tôi một lời giải thích thôi.

“Bài tập còn chưa làm xong mà dám chạy ra ngoài đi chơi?”

Tôi bước lên hai bước đứng lại trước mặt em, ngón tay nâng cằm em lên, ép em nhìn thẳng vào tôi.

“Có gì muốn nói không, nhóc con?”

Ánh mắt cậu thiếu niên trốn tránh không dám nhìn vào tôi, dứt khoát nhắm mắt lại.

Tôi tặc lưỡi một cái, hư quá rồi.

Em nghe vậy liền mở mắt tí hí, giống như một con mèo đang thử xem chủ nhân còn giận hay không.

Cũng dám lén lút cơ đấy.

Tôi tiện tay cào cào cằm em như thể đang chơi với một con mèo, nén giận nhéo nhéo vành tai của em.

“Tôi mang người đi đây, mọi người cứ chơi tiếp đi, tôi đưa thằng nhóc này về làm bài tập.”

Nói xong tôi liền kéo người đi thẳng.

Lên xe, em ngoãn ngoan ôm lấy bình rượu chết tiệt kia, có lẽ biết tôi không vui, nên cũng không dám nói gì.

Tôi nhìn bình rượu kia tức muốn hộc máu, lại muốn châm một điếu thuốc, tôi lấy một điếu thuốc từ trong bao ra ngậm trong miệng.

Nghĩ một lát lại với tay ra sau ghế lấy hộp kẹo bạc hà, nốc thẳng mười mấy viên vào miệng, hương bạch hà mát lạnh làm cho tôi tỉnh táo hơn một chút.

“Trì Nhiên, mau vứt chai rượu đi.”

Tôi thật sự không chịu được nữa.

Cậu thiếu niên nghe vậy, nhẹ nhàng nói.

“Chú à, không được vứt rác lung tung.”

Nếu như nhóc còn có chút lễ độ thì bớt chọc giận ông đây giùm cái.

Thôi được rồi, tôi im.

Tôi im lặng lái xe, quyết định không thèm nói chuyện với em nữa cho đến khi hết giận, trừ phi em nói với tôi trước thì thôi.

“Chú à, em muốn ăn bánh trôi rượu nếp.”

Được rồi, nể tình nhóc biết nhận lỗi.

“Về nhà làm.”

“Muốn cho thêm tương quế hoa nữa.”

“Ừ thêm, sẽ thêm.”

Không biết dỗ người khác nhưng yêu cầu thì nhiều lắm, tôi buồn bực mà đáp, nhân lúc đèn đỏ, tôi lại lấy thêm một viên kẹo bạc hà nhét vào miệng.

“Chú à, em muốn ăn kẹo bạc hà của ngài.” Em quay đầu nhìn tôi, bộ dạng ngoan ngoãn, làm lòng tôi mềm nhũn.

“Đây đây cho em cho em hết, buổi tối đừng ăn nhiều kẹo, đợi tý nữa tôi nấu cho em ăn.”

Trong lòng tôi nghĩ lát nữa phải lái xe nhanh lên, để được về nhà sớm.

“Nói sai rồi.”

“Hử?”

“Chú à, em có thể hôn ngài không?”

Không chờ tôi trả lời, đôi môi liền cảm nhận được sự mềm mại.

Hô hấp tôi hỗn loạn, đáp lại động tác của em, dần rơi vào mê muội...

Sau đó bị tiếng còi của xe phía sau làm cho tỉnh lại, đây không phải là lúc để thân mật.

“Chú à, em yêu ngài nhiều lắm.”

Thanh âm nũng nịu của cậu thiếu niên quanh quẩn bên tại.

Làm tai tôi tê rần, mẹ nó nữa còi cái gì mà còi, tôi phải hôn cho thằng nhóc này khóc thì thôi.

......

《 Thế Thân của Tổng Giám Đốc - Calantha》

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play