"Chú, dì, họ là ai vậy? Tại sao Minh Tâm lại dẫn người ngoài tới đây? Chẳng lẽ tới đây để chữa bệnh cho Uyển Uyển sao?" Cô gái chủ động mở miệng dò hỏi, nỗ lực kìm nén sự bất an trong lòng, hơn nữa lúc trước người nhà Uyển Uyển cũng đã thỉnh qua đạo sĩ hòa thượng, hy vọng những người này cũng là những kẻ lừa đảo gà mờ như vậy mới yên tâm.

Cô gái tên Tuyết Tuệ không khỏi dùng ngón tay xoa mép váy, khóe mắt liếc nhìn thiếu niên vẫn chưa lên tiếng.

Mẹ của Uyển Uyển sửng sốt một lúc, ban đầu bà nghĩ họ đều là bạn học của Uyển Uyển, mà gia đình họ cũng không thỉnh các đại sư khác, nhưng khi nhìn thấy ông chú, bà mới nhớ ra trước đó cũng là do đề nghị của bên kia bà mới nghĩ ra việc thỉnh người đến xem Uyển Uyển có phải là bị ai dùng bùa phép hại hay không.

Bà ấy ý thức được điều gì, không khỏi thấp giọng hỏi: "Cha của Minh Tâm, những người này là ai?"

Ông chú đầu tiên là liếc nhìn căn phòng, không nghe thấy tiếng của con gái mình mới yên tâm, xem ra Uyển Uyển dường như cũng không có xảy ra chuyện gì, nhưng chú ấy vẫn liếc mắt trừng Tuyết Tuệ một cái, Minh Tâm nói cái gọi là bùa bình an gì đó chính là con ả này đã đưa, kết quả suýt chút nữa tự sát, chuyện này e rằng con nhỏ này và thằng nhóc này không thoát khỏi liên quan!

"Đây chính là vị đại sư mà lúc trước tôi đã nhắc tới, đại sư tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng mà rất lợi hại, vừa rồi con gái của tôi suýt nữa đã bị thứ nào đó tâm tư ác độc không lo học hành dùng thứ tà ác mê hoặc suýt chút nữa đã tự sát, chính là nhờ đại sư đã tính ra được trước cứu nó!" Ông chú đi theo mấy người đại sư nên cũng an tâm, vì thế cũng không giấu giếm, cũng là nhắc nhở cha mẹ Uyển Uyển cẩn thận hai người này.

Ông chú không biết tại sao họ lại muốn hại Uyển Uyển và con gái của mình, nhưng lần này chú ấy sẽ tuyệt đối không để chúng làm xằng làm bậy nữa.

Sắc mặt hai người đều thay đổi, nhất là khi nghe nói sự thật về bùa bình an đã bị phát hiện, lúc này thiếu niên đó mới ngẩng đầu lên, giả vờ khó hiểu: "Chú, chú đang nói cái gì vậy? Sao chúng con nghe không hiểu? Chú không phải là nghi ngờ chúng con đó chứ? Chúng con chỉ là học sinh, làm sao có thể đang yên đang lành lại hại Minh Tâm?"

Ông chú nhìn hai người này, càng cảm thấy bọn chúng cố ý giở trò đồi bại, nghĩ đến bọn chúng suýt chút nữa đã giết chết con gái mình, không khỏi tiến lên muốn khống chế bọn chúng, nhưng gã thiếu niên có tật giật mình này, khi chú ấy đưa tay ra, gã lại dường như sợ hãi, lùi lại hai bước và ngã xuống đất.

Ông chú nhíu mày: “Tôi không có động vào cậu nha!” Đây không phải là ăn vạ sao?

Không ngờ, lời vừa nói ra, thiếu niên căn bản không thèm đếm xỉa đến cô gái tên là Tuyết Tuệ, nhân lúc ngồi dưới đất, liền xoay hông trực tiếp nhảy ra ngoài, nhắm ngay cửa chính.

Chỉ là động tác của gã nhanh cỡ nào cũng không bằng Cảnh Tỳ, thiếu niên vừa sắp thành công, anh liền nhẹ nhàng nhấc chân, trực tiếp đá gã một cước, khiến gã ngã xuống đất thật mạnh, một lúc lâu không thể bò dậy nổi.

Tuy nhiên Cảnh Tỳ lại dùng kỷ xảo, chính là hiện tại rất đau, nhưng nếu thật sự đi kiểm tra, cũng sẽ không phát hiện cái gì. Trong khoảng thời gian này, anh đã nghiên cứu kỹ luật hình sự ở đây, nhất định không thể gây rắc rối cho Quốc sư của mình được.

Tạ Thanh Phong tán thưởng nhìn anh một cái, sau đó mới nhìn về phía hai người bọn chúng: "Tôi mặc kệ hai người các người ai làm chủ, nếu đã có ý đồ hại người khác, thì phải tự gánh lấy hậu quả."

Hách Cát Hâm ở một bên lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, tuổi còn nhỏ như vậy, không phải giết người thì là hủy hoại gương mặt của người ta, thật đúng là tâm tư ác độc."

Thiếu niên đau đến không bò dậy được, nghe vậy thì tức giận ngẩng đầu lên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Tỳ, thì lại đổi ý, cúi đầu: “Các người đánh trẻ vị thành niên thì cứ đợi đấy, huống chi, tôi cũng không biết các người đang nói cái gì, các người đang nói dối, hại người là cái gì tôi vốn không hề biết."

Thiếu niên có lẽ biết mình đã gặp phải cao nhân rồi, nhưng chỉ cần gã không thừa nhận điều đó, thì loại chuyện này ai có thể nói được? Chính vì gã cảm thấy những việc thế này vốn không thể có bằng chứng nào cho nên gã mới xuống tay không kiêng nể gì.

Nhưng Hách Cát Hâm lại chậc lưỡi một tiếng: "Thật sao? Cậu thật sự cho rằng chuyện lén lút này nói ra không ai tin sẽ không có người xử lý, không ai bắt cậu được, đúng không? Vậy thì e rằng cậu đã thất vọng rồi, tôi đã báo cho bộ phận đặc biệt biết rồi, hãy đợi đấy."

Nghe được bốn chữ "bộ phận đặc biệt", vẻ mặt của thiếu niên cuối cùng cũng thay đổi, nhưng muốn đứng dậy chạy trốn cũng không bò dậy nổi.

Tạ Thanh Phong lười nói nhảm với gã, vì vậy cậu để Hách Cát Hâm và ông chú thủ (xem chừng, bảo vệ) ở đây, cậu đi đến phòng của Uyển Uyển, vừa mới đi đến, đã nghe giọng nói nhẹ nhàng an ủi và thuyết phục của Minh Tâm từ bên trong vang lên, trong phòng rất tối, có lẽ là do mặt bị biến dạng nên trong thời gian ngắn không thể chịu được khuôn mặt biến thành thế này.

Tạ Thanh Phong cũng không quan tâm đến ánh sáng lờ mờ, lập tức đi thẳng về phía giường, Minh Tâm thấy cậu đến, lập tức đứng dậy nhường chỗ: "Đại sư, tôi đã hỏi rồi, Uyển Uyển không có luẩn quẩn trong lòng, tin nhắn là do Tuyết Tuệ vừa rồi lúc mượn điện thoại của bạn ấy gửi, họ đã ở đây được một thời gian, còn cố tình ra ngoài nửa chừng nói là để đón tôi, nhưng thực chất là đưa cho tôi cái gọi là "Bùa bình an", quá xấu rồi! Đại sư, ngài nhìn khuôn mặt của Uyển Uyển xem có phải bị trúng tà hay không?"

Nếu không còn cách nào khác thì phải báo cảnh sát, để người ta ép hỏi hai người đó rốt cuộc đã làm gì với Uyển Uyển, nhất định không thể để khuôn mặt của Uyển Uyển bị hủy

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play