Ba giờ sau, một chiếc ô tô chạy vào thôn quỷ, khi đến nơi, có ba người đàn ông mặc vest đen bình thường bước xuống, hai người lớn tuổi, một người hơi trẻ hơn, tầm trên dưới hai mươi tuổi.

Người trẻ tuổi vừa xuống xe liền đi về phía này, Hách Cát Hâm đứng ở giao lộ chính là chờ bọn họ, cuối cùng chờ người ta vẫy tay một cái, lúc này mới dẫn bọn họ đi về phía trước.

Không có cách nào khác, vì nơi này quá đổ nát, phần lớn các ngôi nhà đều không thể ở được, cho nên anh ta chỉ ở trên đỉnh núi một lúc, từ lúc Biện thiếu và trợ lý nhìn chằm chằm cha Biện cùng đạo sĩ thì Hách Cát Hâm đến bên này chờ bọn họ.

Cảnh Tỳ đứng ở trên sườn núi, xe vừa tiến đến là anh có thể thấy ngay, lúc này mới đi tới chỗ Tạ Thanh Phong đang ngồi thiền và ngồi xổm xuống bên cạnh, đầu tiên là lẳng lặng nhìn trong vài giây, sau đó mới gọi Tạ Thanh Phong: "Bọn họ tới rồi."

Tạ Thanh Phong phản ứng lại, mở mắt liền nhìn Cảnh Tỳ gần trong gang tấc, mà nghi hoặc nhìn lại: “Làm sao vậy?”

Cậu còn tưởng rằng Cảnh Tỳ còn muốn nói chuyện khác.

Cảnh Tỳ tự nhiên sẽ không nói mình chỉ là muốn thừa dịp khoảng cách gần như vậy để nhìn Tạ Thanh Phong, anh biết Tạ Thanh Phong một khi ngồi thiền nhập định, sẽ không để ý tới mọi chuyện bên ngoài, chỉ có lúc này nhìn lén mới không bị Tạ Thanh Phong phát hiện, tự nhiên cũng là lúc an toàn nhất.

Cảnh Tỳ cực kỳ bình tĩnh đứng dậy, quay lưng lại, chỉ chỉ đầu tóc chính mình: “Vừa rồi thay quốc sư cứu người nên dây cột tóc bị đứt rồi."

Lời này nói ra cực kỳ tủi thân, lại quay đầu, u oán nhìn Tạ Thanh Phong, thầm nghĩ chính mình như vậy đã qua ba canh giờ, vốn nghĩ là chờ Tạ Thanh Phong phát hiện và chủ động giải quyết, kết quả con người không có lương tâm này, cảm thấy chán quá nên ngồi thiền, thậm chí còn không để ý đến anh như thế này.

Tạ Thanh Phong sờ sờ mái tóc ngắn của mình, tới hiện đại lâu như vậy, cậu đã quen với tóc ngắn, nơi nơi đều xõa tóc, nhìn thấy nhiều tự nhiên không cảm thấy có gì không đúng.

Nhưng hiển nhiên, tiểu hoàng đế này ngày thường vẫn hay chú trọng lễ tiết, để như thế, quả thực không quá thỏa đáng, nhưng vấn đề là: Cậu cũng không có dây cột tóc mà.

Nhìn quanh một vòng, đều là tóc ngắn, đoán chừng cũng không có loại đồ như dây cột tóc, mà, cho dù là có, tiểu hoàng đế cũng sẽ không thích dùng đồ người khác đã chạm qua.

Tạ Thanh Phong nghĩ nghĩ, nhìn quanh một vòng, nói với Cảnh Tỳ là chờ cậu một lúc.

Sau đó cậu đi đến cánh đồng cỏ dại lay động theo gió giống như sóng lúa ở dưới bầu trời đêm sẫm tối, cỏ dại đầy trời, lay động theo gió, cậu đi vào chỗ sâu nhất, chọn mấy cây cỏ dại, sau khi lấy khăn ra chà lau sạch sẽ, lại dùng linh lực vuốt nhẹ, ngay tức khắc, mặt trên đó không chỉ sạch sẽ, không dính một hạt bụi, mà còn được mạ lên linh lực của cậu, thứ này có thể bảo vệ mạng trong thời khắc nguy cấp.

Dù cậu biết tiểu hoàng đế sẽ không cần dùng, nhưng hiện tại cậu cũng không thiếu linh lực, thêm một phần bảo đảm cũng không sao.

Cảnh Tỳ vẫn luôn chú ý đến hành động của Tạ Thanh Phong, anh vốn chỉ là thuận miệng nói, lại không ngờ rằng Tạ Thanh Phong cho là thật, không chỉ có như thế, thậm chí còn sử dụng linh lực để giúp anh tìm thứ gì đó thay thế dây cột tóc.

Cảnh Tỳ nghĩ Tạ Thanh Phong rửa sạch cỏ dại rồi sẽ đưa thẳng cho anh, thấy vẻ mặt nghiêm túc với đôi mắt cụp xuống của quốc sư, anh liếc mắt nhìn đồng cỏ dại dài vô tận ở phía sau cậu, còn có một bầu trời đầy sao, ngón tay thon dài ấy linh hoạt xoay chuyển, không bao lâu sau, cỏ dại trong tay cậu đã được bện thành một sợi dây thừng, cuối cùng để có chút "Điểm nhấn thú vị" nên đã thêm hình ngôi sao.

Hai ngôi sao cuối cùng được treo trên dây cột tóc, trông nó đặc biệt không phù hợp với tiểu hoàng đế, Tạ Thanh Phong là thuận tay bện ra, đây cũng là thứ cậu học được trong thời gian lang thang trước khi gặp sư phụ.

Sau này, theo sư phụ học bản lĩnh thì không còn làm thứ này nữa, vốn dĩ cho rằng sẽ không quen tay, không ngờ vẫn còn rất gì và này nọ.

Cảnh Tỳ vẫn ngây người nhìn một màn này, mãi đến khi Tạ Thanh Phong đi tới trước mặt anh thì mới lấy lại tinh thần, ánh sáng phức tạp nơi đáy mắt bị anh đè nén xuống, nhưng những cảm xúc khác thường vẫn còn chen chúc nhau như cũ, Tạ Thanh Phong không chú ý thấy bởi vì trời tối và lực chú ý đều dồn trên mái tóc của Cảnh Tỳ.

Lúc Tạ Thanh Phong đưa qua, thấy Cảnh Tỳ không nhận lấy, còn tưởng rằng tiểu hoàng đế nghĩ mình "cố ý" không để ý nên mới không nhận, nên cậu bất đắc dĩ mà nói:

"Dùng cái này buộc đỡ đi, sau về thành phố rồi lại mua cái khác."

Dứt lời, không đợi Cảnh Tỳ phản ứng lại, cậu đã tới gần anh, dùng lòng bàn tay đẩy ra một bên, rất nhanh toàn bộ đầu tóc như tơ lụa được túm lại, xúc cảm lành lạnh rơi vào lòng bàn làm Tạ Thanh Phong sửng sốt một lúc, rất nhanh, tay còn lại quăng nhẹ, dùng sợi dây cột tóc vừa mới bện buộc tóc của Cảnh Tỳ lên.

Thân thể Cảnh Tỳ cứng đờ, cảm giác trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nếu như không cố gắng áp chế nó, mãi đến khi giọng nói của Tạ Thanh Phong xuất hiện ở bên tai, anh mới bình tĩnh lấy lại tinh thần.

Nghiêng đầu nhìn, mắt đen bình tĩnh, trong nhất thời, Tạ Thanh Phong cảm thấy có gì đó khác thường, lúc này giọng của Hách Cát Hâm từ phía sau truyền đến: "Đại sư! Chúng tôi tới rồi!"

Tạ Thanh Phong quay đầu lại ừ một tiếng, lại nhìn Cảnh Tỳ đã bình thường, còn duỗi tay sờ sờ tóc mình: "Tay nghề vấn tóc của quốc sư không tệ."

Tạ Thanh Phong bất đắc dĩ, không nói gì, Cảnh Tỳ chỉ chờ cậu xoay người mới thả lỏng ngón tay cuộn tròn trong lòng bàn tay, sau đó lại chậm rãi nắm chặt, cuối cùng nhìn bóng lưng của Tạ Thanh Phong, đáy mắt nơi mà không ai chú ý tới chứa đầy sự cảm mến, một người như vậy, làm sao không làm anh hãm sâu vào trong đó, không thể thoát ra.

Tạ Thanh Phong vừa bước được vài bước đi tới chỗ Hách Cát Hâm, thì một bóng người còn kích động hơn cả Hách Cát Hâm đã lao tới trước mặt Tạ Thanh Phong:

"Đại sư, ngài chính là đại sư Tạ mà chú họ của tôi nói sao, tôi là Ngải Diệp Phong, đại sư có thể gọi tôi là Tiểu Ngải hoặc là Tiểu Dã, Tiểu Phong cũng được!"

Tạ Thanh Phong: "..."

Hách Cát Hâm người bị chiếm chỗ từ phía sau chạy tới: "..."

Mẹ nó, người này là ai vậy? Vừa rồi anh ta có vẻ mặt lạnh lùng xa cách, nhưng quay đầu liền trở thành một người hâm mộ của đại sư? Đây không phải chiếm chỗ của mình sao?

Hách Cát Hâm lập tức tiến lên, vặn mở cái tay mà Ngải Diệp Phong nắm lấy tay của đại sư: "Này này này, đừng động tay động chân, tay của đại sư là để trừng trị cái ác làm việc thiện, sao có thể tùy tiện c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play