Ba người ăn tối ở ngoài rồi trở về khách sạn, vốn định mở thêm phòng nữa
cho Cảnh Tỳ, nhưng khoảng thời gian này đang là mùa du lịch cao điểm, vì thế
khách sạn này đã kín chỗ.
Tạ Thanh Phong không ngờ không còn phòng trống, Cảnh Tỳ do dự đến gần, hạ
giọng nói: "Để tôi tự đi khách sạn bên cạnh xem thử."
Tiếp tân đã tới gần, nghe được: "Thời gian này e rằng điểm bên cạnh
cũng không còn, nếu như đi vào nội thành, có thể còn có. Quý ngài đây có muốn
đặt một chiếc xe trước không?"
Tạ Thanh Phong lấy điện thoại di động tìm các khách sạn gần đó, quả nhiên đều
kín chỗ, nơi này vừa vặn gần sân bay, bọn họ hoặc là quá cảnh hoặc là đến thành
phố B rồi nghỉ qua đêm.
Cảnh Tỳ vừa mới xuyên đến, ngay cả chữ cũng không biết, để anh một mình
ngồi xe đi từng nhà tìm khách sạn trống, điều này hiển nhiên là không thể được.
Tạ Thanh Phong lắc đầu từ chối: "Không cần, chúng ta ở chung một phòng
cũng được."
Cảnh Tỳ ngoài ý muốn nhìn qua, do dự nói: "Liệu có tiện lắm
không?"
Hách Cát Hâm ở một bên thò đầu sang: "Nếu không được, tôi có thể
nhường phòng cho Cảnh... cậu Cảnh, ha ha, tôi không ngại ở chung phòng với đại
sư đâu."
Không chừng còn có thể dính chút linh khí trên người đại sư nữa, lúc đó sẽ
thông minh hơn hoặc là trăm quỷ không xâm phạm cũng nên.
Anh ta nói xong rõ ràng cảm giác cả người lạnh một chút, ngước mắt nhìn
lại, cũng không phát hiện có người nào nhìn chằm chằm mình, chỉ vừa lúc Cảnh
ảnh đế lại đem ánh mắt nhìn về phía Tạ đại sư.
Ta Thanh Phong dẫn đầu đi về phía thang máy, nghiêm túc xem xét đề nghị của
Hách Cát Hâm.
Trong thang máy đúng lúc chỉ có ba người, trước khi Tạ Thanh Phong mở miệng
thì Cảnh Tỳ lại nói: "Tôi có thể ngủ ở phòng khách."
Giọng điệu của anh bình tĩnh nhưng kiên quyết.
Lúc này Tạ Thanh Phong mới nhớ tới trong cung có lời đồn đãi, người này bất
luận là lúc làm Hoàng tử, Thái tử hay là tân Đế, đều nói là bởi vì lúc còn nhỏ
ở tại lãnh cung bị đối đãi không tốt, cho nên không thích bị người khác tiếp
cận, vì thế bình thường đều không giữ người bên cạnh.
Ngay cả tiểu thái giám tắm rửa thay quần áo cũng không giữ lại.
Tự mình làm mọi chuyện, tính tình cũng không dễ hòa đồng.
Tạ Thanh Phong đoán được ý của tiểu hoàng đế thà không ngủ còn hơn ngủ
trong phòng của Hách Cát Hâm, người quen thuộc chưa chắc anh cho tới gần, chứ
đừng nói chi là ngủ trong phòng của Hách Cát Hâm chỉ mới gặp qua.
Khi Tạ Thanh Phong đến cửa phòng mình bèn lấy thẻ để mở cửa, đồng thời nói
với Hách Cát Hâm đang nóng lòng muốn thử: "Anh ấy không quen với môi
trường xa lạ, chúng tôi hai người đàn ông ngủ cùng phòng một đêm cũng không
thành vấn đề, anh Hách hãy đi ngủ đi."
Hách Cát Hâm còn đang rất thất vọng, thì Cảnh Tỳ đã nói: "Vậy thì an
bài như vậy đi."
Tạ Thanh Phong bước vào trước, Hách Cát Hâm vẫn còn muốn chia sẻ nhiều hơn
về chuyện ngày hôm nay với đại sư, anh ta còn nói chưa đã, nhưng mà một chân
còn chưa bước vào, Cảnh Tỳ đã đóng gần hết cửa, duỗi cánh tay ra, để lộ chiếc
đồng hồ đeo tay, ở trên mặt đồng hồ, ý nghĩa rất rõ ràng: Đã khuya.
Hách Cát Hâm vỗ trán, hôm nay đại sư giúp nhà họ Mâu giải quyết chuyện kinh
doanh bất động sản, hao tổn không ít tinh lực, đúng là cần nghỉ ngơi sớm một
chút.
Tạ Thanh Phong đi tới sô pha, bỏ mũ xuống, quay đầu lại không thấy Hách Cát
Hâm: “Anh ta trở về phòng sao?” Điều này không giống tính tình của anh ta cho
lắm.
Cảnh Tỳ cũng lập tức tháo khẩu trang và mũ, dáng người quá cao, tức khắc
khiến căn phòng khách vốn không lớn trở nên nhỏ hơn rất nhiều: “Anh Hách thấy
cũng muộn rồi, nên không quấy rầy nữa.”
Tạ Thanh Phong không nghĩ nhiều, thời gian đúng là đã muộn: "Hoàng
thượng đi tắm trước được không? Tôi thu dọn phòng một chút, ngài cứ việc ngủ
trên giường một đêm đi, tôi ngủ sô pha."
Nhưng Cảnh Tỳ lại chỉ sô pha bên cạnh: "Tôi ngủ ở sô pha là
được."
Tuy rằng Tạ Thanh Phong đã không còn coi đối phương là quân chủ mình phải
trung thành, nhưng mới có một ngày, cậu cũng không thể ngủ trên giường, để
nguyên quân chủ ng� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).