Ba người Tạ Thanh Phong trở lại khách sạn nơi họ ở trước đó, bởi vì cách
trời tối vẫn còn một khoảng thời gian nữa, Hách Cát Hâm về phòng của mình trước
để ngủ.
Tạ Thanh Phong thì đương nhiên đưa Cảnh Tỳ trở về phòng của mình.
Bọn họ vốn định tối nay trở lại thành phố C, nhưng hiện tại còn phải giải
quyết chuyện của nhà họ Mâu, đêm nay khẳng định không thể đi được.
Tạ Thanh Phong ban đầu định trễ chút sẽ thuê một phòng khác cho Cảnh Tỳ.
Nhưng chắc chắn không thể sử dụng thẻ căn cước của Cảng Miên Phong, vì vậy
chỉ có thể sử dụng thẻ của cậu để thuê phòng trước.
Tạ Thanh Phong là một người nó là làm, để dạy Cảnh Tỳ làm quen với mọi thứ
trong thời hiện đại, điều đầu tiên là bắt đầu với các thiết bị gia dụng khác
nhau.
Trong phòng khách sạn có tất cả mọi thứ, rất thuận tiện để dạy, đặc biệt là
người được dạy rất hợp tác, luôn theo sau, học hỏi nhanh chóng.
Cảng Tỳ lặng lẽ đi theo phía sau Tạ Thanh Phong, bất kể Tạ Thanh Phong nói
gì, anh cũng có thể tập trung lắng nghe và học hỏi, nhân tiện, anh hầu như
không rời mắt khỏi khuôn mặt của cậu.
Tạ Thanh Phong không phát hiện ra điều gì không thích hợp, thậm chí còn thở
phào nhẹ nhõm vì sự nghiêm túc và ham học hỏi của đối phương.
Thật sự sợ hiện đại và cổ đại chênh lệch lớn như vậy dẫn tới tiểu hoàng đế
học không được.
Vốn dĩ bất đắc dĩ xuyên đến nơi này từ một hoàng đế ở trên vạn người trở
thành một người nợ nần chồng chất đã khiến anh đủ áp lực, nếu còn không biết
bất kỳ điều gì, thì cậu cũng phải nói một tiếng tiểu hoàng đế đúng là thảm.
Một người dạy một người học, chẳng bao lâu thì thời gian đã gần hết.
Hách Cát Hâm đến gõ cửa, người của Mâu Phong đến.
Mâu Phong lái một chiếc xe hơi dài, có thể chở chín người, cùng đi với Mâu
Phong còn có Bạch Đạo Trường và Bạch Viễn Sơn.
Bạch Đạo Trưởng từ lúc biết rõ bản lĩnh của Tạ Thanh Phong thì đã muốn đi
theo cậu học hỏi, tuy tuổi ông ta đã cao, không thể học hỏi thêm nhiều, nhưng
ông ta cũng muốn nhìn thấy một số điều chưa từng thấy trước khi ra đi.
Tạ Thanh Phong đương nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ là khi nhìn vào Bạch Viễn
Sơn, cậu đã nhanh chóng quay đi.
Vốn dĩ hai người chỉ gặp nhau hai lần nên cậu cũng không nghĩ nhiều, nhưng
cậu vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên vì những lời mà Bạch Đạo Trưởng và
Hách Cát Hâm đã nói trước đó.
May mắn thay, Tạ Thanh Phong tính tình lạnh lùng, nhanh chóng bình tĩnh
lại, chỉ cần thái độ của cậu càng lạnh lùng hơn, tin rằng Bạch Viễn Sơn sẽ có
thể hiểu được ý của cậu.
Cảnh Tỳ cũng trực tiếp đi theo bên cạnh Tạ Thanh Phong, như hình với bóng,
hơn nữa cũng không nói nhiều lắm, nếu không phải vì ngoại hình quá mức nổi bật
làm người ta không thể bỏ qua, thì thực sự có thể ẩn hình, giống như một vệ sĩ
hơn.
Mâu Phong có ấn tượng rất tốt với vị Tạ đại sư này, mở tủ lạnh ra chiêu đãi
mấy người, Hách Cát Hâm thấy bên cạnh còn có rượu ngon, nên tò mò chòm tới:
“Oa, Mâu hội trưởng còn giấu rượu ngon như vậy trong xe à."
Lần trước anh ta nhìn thấy loại rượu này là trong kho riêng của cha anh ta
trong hầm rượu.
Mâu Phong cười ôn hòa: “Chỉ là sở thích bình thường thôi, xem ra cậu Hách
đây cũng là người biết uống rượu, có muốn thử không?”
Hách Cát Hâm vội vàng lắc đầu: "Tôi không mê thứ này, đó là cha tôi,
ông ấy cũng giấu rất nhiều, hai người hẳn là sẽ có nhiều điều để nói."
Mâu Phong cảm thấy hứng thú, hai người bắt đầu nói đi nói lại với nhau.
Tạ Thanh Phong phát hiện vừa rồi lúc mở tủ lạnh Cảnh Tỳ cũng nhìn vào, nghĩ
rằng anh tò mò, nhỏ giọng giải thích chức năng của tủ lạnh và những loại rượu
đó là loại rượu nào.
Bởi vì sợ bị người ta nghe được, cho nên hai người dựa rất gần, Cảnh Tỳ rất
phối hợp cúi đầu, dáng vẻ đó rơi vào trong mắt Bạch Viễn Sơn ở đối diện, càng
lộ ra vẻ thân mật.
Ánh mắt của Bạch Viễn Sơn rơi vào mái tóc dài của Cảnh Tỳ, được buộc tùy ý
bằng một sợi dây cột tóc, từ đầu đến cuối đều đeo khẩu trang và đội mũ.
Trước đó không thể nhìn rõ mặt mày, nhưng bây giờ đến gần hơn, luôn cảm
thấy đôi mắt lộ ra rất quen thuộc, nhưng không thể nhớ mình đã nhìn thấy ở đâu.
Bạch Viễn Sơn nhận lấy hai chai nước, chờ hai người Tạ Thanh Phong nói
xong, liền đưa qua: "Cậu Tạ với anh này đây uống nước không?"
Tạ Thanh Phong cảm ơn rồi nhận lấy, đưa cho Cảnh Tỳ một chai, nghĩ đến anh
đang đeo khẩu trang, do dự một chút, Cảnh Tỳ nhận lấy nhưng lắc đầu:
"Không sao."
Anh cầm trên tay không có uống, anh cũng không khát, huống chi là nước này
là do anh Bạch ở đối diện này đưa cho, đối phương nghĩ gì anh đều hiểu rõ, muốn
nhìn bộ dáng của anh xem có xứng để cạnh tranh hay không ư?
Tạ Thanh Phong lấy nước cũng không uống, để qua một bên, bởi vì bất động
sản ở trong nội thành, còn có một khoảng cách, cậu sợ Cảnh Tỳ buồn chán, liền
lấy điện thoại di động ra tìm trò chơi mà cậu đã dạy Cảnh Tỳ chơi trước đó:
"Muốn chơi không?"
Cảnh Tỳ đồng ý.
Nhưng vào lúc này lại cầm nước mà Tạ Thanh Phong đã đặt xuống, vặn nó và
đưa qua.
Tạ Thanh Phong tiện tay tiếp nhận nghĩ nghĩ rồi uống một ngụm.
Cảnh Tỳ đã bắt đầu trò chơi, nhưng anh vẫn lấy từ trong túi áo sơ mi ra một
chiếc khăn tay được gấp gọn gàng đưa qua, cũng không ngẩng đầu lên: “Đây.”
Tạ Thanh Phong theo bản năng tiếp nhận, những thói quen xấu mà cậu đã hình
thành trong thời gian phiêu bạt khi còn nhỏ đều đã được thay đổi sau khi đi
theo sư phụ.
Ngoại trừ một điều, nếu uống nhiều nước, sẽ vô tình bị dính vết nước trên
môi.
Điều này vốn dĩ không có gì, nhưng thân là Quốc sư, hơn nữa dung mạo quá
mức phong phú, thắm nước xong môi sẽ càng thêm đỏ, bộ dáng này sẽ bị người theo
bản năng nhìn chằm chằm, cho nên khi cậu uống nước đều sẽ hớp một hớp nước rất
nhỏ, như vậy sẽ không lại xuất hiện.
Bây giờ sau khi chết xuyên đến đã không còn là Quốc sư, cậu tự nhiên không
cần lo lắng n� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).