Tạ Thanh Phong bởi
vì lời nói của đối phương mà sửng sốt, nhất thời không thể hoàn hồn.
Giọng nói quen
thuộc giống hệt như ngày đó, trước khi tiểu hoàng đế lên đường xuất chinh, Tạ
Thanh Phong tựa như đã xuyên qua thời không trở về quá khứ lần nữa.
Lúc cậu vẫn chưa
lấy thân hi sinh cho tổ quốc, chưa xuyên đến thời không hoàn toàn xa lạ này.
Cậu vẫn là Quốc sư
của Đại Cảnh Triều, mà người trước mắt chính là vị quân chủ mà cậu phò tá, là
vị tiểu hoàng đế mà năm đó cậu đã hứa sẽ bảo vệ khi tiếp nhận chức Quốc sư từ
sư phụ.
Nhưng... Sao có
thể?
Nơi này là hiện
đại, đã mấy ngàn năm, huống chi tiểu hoàng đế trước mắt vừa quen vừa xa lạ,
giống như lớn hơn mấy tuổi.
Lúc cậu tiễn tiểu
hoàng đế xuất chinh đối phương cũng chỉ mới mười tám tuổi, hiện tại nhìn vào rõ
ràng là đã mấy năm sau rồi.
Càng thêm trưởng
thành ổn trọng, nhưng nụ cười, biểu cảm cùng giọng điêu, đều giống như tiểu
hoàng đế mà cậu đã quen biết từ nhỏ.
Trừ phi... Tiểu
hoàng đế cũng đã xuyên qua giống như cậu!
Nhưng tuổi lại
không khớp.
Tạ Thanh Phong lần
đầu tiên cảm thấy đầu óc ngừng hoạt động, chỉ ngơ ngác nhìn người trước mặt,
quên cả phản ứng.
Nụ cười trên khuôn
mặt tái nhợt của Cảnh Tỳ không hề giảm đi, mà ngược lại càng thêm thâm thúy,
sau khi đè nén tất cả cảm xúc trong đáy mắt, ánh mắt cũng trở nên khó lường
hơn.
Nếu như ngày hôm
qua gặp lại người trước mắt này ở sân bay, có lẽ sau bốn năm xa cách anh sẽ
không kìm nén được, nhưng giờ đây sau một đêm, anh đã nghĩ ra biện pháp để che
giấu tất cả tâm tình của mình trong đó.
Năm đó anh cho rằng
bọn họ một người làm vua, một người làm thần, còn rất nhiều thời gian, huống
chi lúc đó Đại Cảnh Triều căn cơ chưa ổn, ngôi vị hoàng đế tràn ngập nguy cơ,
anh cũng không dám mạo hiểm buông tay tất cả.
Nhưng hôm nay…
người trước mặt mình này anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Thần sắc Cảnh Tỳ
thả lỏng, thản nhiên mở miệng: "Có phải Quốc sư rất kỳ quái, vì sao trẫm
lại ở chỗ này hay không?"
Sự thả lỏng của anh
khiến dây thần kinh căng thẳng trong nháy mắt kia của Tạ Thanh Phong cũng dần
thả lỏng, vừa rồi quả thật cậu đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Thậm chí còn tự hỏi
liệu có phải có một cao nhân nào đó, sau khi xem lén mệnh cách và tướng mạo của
mình, đã tìm một người giống hệt tiểu hoàng đế để đào hố cho mình.
Nhưng nếu muốn giả
làm một người, cho dù dung mạo có thể giống nhau, nhưng giọng nói, ngữ điệu,
phong thái tuyệt đối không thể giống nhau hoàn toàn.
Tuy rằng tiểu hoàng
đế trước mắt lớn hơn mấy tuổi, nhưng lại là thật.
Tạ Thanh Phong xác
nhận không phải người khác giả mạo, mới thở phào nhẹ nhõm: “... Đúng vậy.” Đúng
là cậu rất tò mò, cậu đây lấy thân hi sinh cho tổ quốc dưới cơ duyên xảo hợp,
đánh bậy đánh bạ hồn phách mới xuyên đến dị thế, tuy khuôn mặt giống nhau nhưng
tuổi tác và giọng nói đều không hề ăn khớp.
Làm sao tiểu hoàng
đế biết cậu chính là cậu?
Mấu chốt nhất là,
cậu đã từng xem qua mệnh cách của tiểu hoàng đế, không phải lúc này sẽ xuất
hiện tướng chết yểu.
Càng đừng nói đối
phương còn thân xuyên, ngay cả tuổi tác cũng không khớp.
Cậu xác thực có rất
nhiều vấn đề muốn biết, nhưng cố tình người trước mắt lại là vị quân chủ mà cậu
đã từng phò tá, hai người tuy rằng quen biết từ nhỏ, nhưng kỳ thật cũng không
gặp mặt nhiều lắm, sau đó quân thần chia biệt, càng không nhiều lời.
Cảnh Tỳ giơ tay
lên, lộ ra hai ngón cái đeo hai chiếc ngọc ban chỉ: “Bởi vì thứ này.”
Tạ Thanh Phong nhìn
theo động tác của anh, lần đầu tiên nhìn thấy hai chiếc nhẫn ngọc ban chỉ này,
cậu đã có cảm giác quen thuộc, hiện tại lại gần trong gang tấc, cậu càng thêm chắc
chắn, một chiếc trong đó quả nhiên giống ngọc ban chỉ loại bình thường mà cậu
vừa có được cách đây không lâu.
Chiếc còn lại trông
giống như chiếc ngọc ban chỉ cậu ngẫu nhiên tìm được trong tiểu kim khố dùng để
cấp cứu, sau khi hấp thu hết linh lực thì biến thành một chiếc ngọc ban chỉ vô
dụng.
Nhưng bây giờ cái
này, cũng giống như ngọc thạch không bị hấp thu linh lực như lúc ban đầu.
Tạ Thanh Phong nhất
thời kinh ngạc: "Hai chiếc này hình như là..." Nói đến đây, cậu nhất
thời khựng lại, không biết nên giải thích như thế nào về việc tiểu kim khố của
tiểu hoàng đế đi theo ý thức của mình.
Nhưng tiểu kim khố
là của tiểu hoàng đế, nếu là người khác thì chuyện này không thể để bại lộ,
nhưng tiểu hoàng đế lại không giống nhau, suy nghĩ một chút, cậu vẫn chậm rãi
mở miệng: "Hoàng thượng, trước đó tiểu kim khố…."
Nụ cười trong mắt
Cảnh Tỳ càng đậm, nhưng lại cũng càng thêm bất đắc dĩ: Quả nhiên vẫn là Quốc
sư.
Cảnh Tỳ chờ cậu nói
đến phân nửa mới bổ sung nửa câu sau: “Bây giờ đi theo Quốc sư.”
Tạ Thanh Phong
thanh âm đột nhiên im bặt, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc mở to hai mắt.
Loại biểu cảm này
Cảnh Tỳ mấy năm nay chưa từng thấy qua, kể từ khi người trước mắt này đã trở
thành cao nhân tu vi càng ngày càng cao, thì người cũng càng ngày càng lãnh
đạm, anh biết chính là như vậy.
Cảnh Tỳ si mê thu
vào mắt vẻ mặt khác thường của cậu, sau đó mới hài lòng lộ vẻ bình tĩnh nói:
“Quốc sư có phải rất khó hiểu không, tại sao trong tiểu kim khố của trẫm lại có
ngọc ban chỉ của Quốc sư mang theo bên người?”
Để xác định, Tạ
Thanh Phong đưa ý thức đi vào tiểu kim khố, ngay lập tức hai chiếc ngọc ban chỉ
có hình dáng giống nhau xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
Chỉ là một trong
hai chiếc của Tạ Thanh Phong đã trở thành một chiếc nhẫn ngọc bỏ đi.
Cảnh Tỳ càng thêm
khẳng định suy đoán của mình: "Quốc sư hẳn là cũng rất thắc mắc dung mạo
hiện tại của trẫm, kỳ thật, từ lúc Quốc sư rời đi đến trẫm đến đây, cũng đã bốn
năm."
Tạ Thanh Phong cho
dù có suy đoán, chờ sau khi xác định vẫn là trầm mặc.
Ngón tay Cảnh Tỳ
xoa xoa hai chiếc ngọc ban chỉ: "Quốc sư tới đây đã bao lâu rồi? Trông
ngươi giống như... trẻ hơn trước vài tuổi, hẳn là như Đại Đạo Trưởng đã đoán,
là hồn phách đã xuyên tới thế giới khác. "
Tạ Thanh Phong nghe
đến đại sư huynh, trong mắt hiện lên cảm xúc dao động, vẻ mặt cũng trở nên ôn
hòa thân thiết một ít: "Đại khái còn chưa tới hai tháng." Dừng một
chút, vẫn là nhịn không được hỏi: "Sư huynh bọn họ… thế nào?"
Chắc chắn đã xảy ra
chuyện gì đó, mới bất đắc dĩ phải mở trận đưa tiểu hoàng đế thân là vua của một
nước đến nơi đây.
Dù sao bản thân cậu
lúc trước là có ý muốn chết, cơ duyên xảo hợp mới tới đây, mà sư huynh không
thể nào không biết trận pháp nguy hiểm, trừ phi có nguyên nhân còn đáng sợ hơn
cả chết mới không thể ở lại đó.
Cảnh Tỳ cụp mắt
xuống che đi cảm xúc trong mắt: “Trước khi đi, trẫm đã tìm một lối thoát cho
bọn đạo trưởng họ.”
Tạ Thanh Phong thở
phào nhẹ nhõm, nhưng lại ngước mắt nhìn người gần trong gang tấc, cuối cùng vẫn
hỏi: “Tại sao Hoàng thượn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).