Tạ Thanh Phong chỉ
cho rằng tiểu tử này nghe không rõ, vừa muốn nói sang chuyện khác thì người kia
đã nắm lấy ống tay áo của cậu.
Cậu cúi đầu, sửng
sốt nhìn đối phương một cái, trên vạt áo
cậu là một cánh tay gầy trơ xương, bên trên còn có vết xanh xanh tím tím. Cậu
vội nắm lấy tay của hắn, sau đó đẩy mớ quần áo phủ bên ngoài của tiểu tử này
đi, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều vết thương cũ mới chồng lên nhau.
Mấy năm nay Tạ
Thanh Phong đi theo sư phụ, tâm cảnh đã bình thản hơn không ít, giờ phụt này cả
lồng ngực nhỏ bé lại kịch liệt phập phồng, rất là phẫn nộ: “Là ai đánh ngươi?
Đại thái giám của lãnh cung à?”
Hài tử nhỏ như thế
mà cũng nỡ ra tay à?
Tiểu tử kia lãi lần
nữa rủ mắt, nhanh chóng rút tay của mình lại, che đi vết thương trên người,
không trả lời Tạ Thanh Phong nhưng cũng không phủ nhận.
Tạ Thanh Phong tạm
thời áp xuống lửa giận của mình, nói: “Ta thoa thuốc cho người, chờ sau đó
chúng ta đi tìm người đánh người, ta xả giận cho ngươi. Ngươi đừng lo lắng, ta
làm chủ, nếu như ta không được thì còn sư huynh của ta, sư phụ ta là quốc sư,
rất lợi hại. Ta mới theo sư phụ học có hai năm thôi, nên học nghệ không tinh,
vừa rồi còn nhìn lầm mệnh cách của ngươi, sau này phải về học lại thật tốt…”
Lúc đó Tạ Thanh
Phong còn chưa trưởng thành, cũng không có bộ dạng nền nấp như sau này, khi ấy
nhìn thấy đứa nhóc xấp xỉ tuổi mình nên nhịn không được nói thêm vài câu.
Lúc cậu mới hồi
cùng, các sư huynh lớn hơn cậu rất
nhiều, thế nên có nhiểu chuyện chẳng thế nói nên lời.
Mà sư điệt tuy rằng
tầm tuổi của cậu, nhưng cậu thân là trưởng bối, hiển nhiên phải có bộ dạng của
trưởng bối.
Tiểu tử kia không
trốn nữa, ngoan ngoãn để cho cậu thoa thuốc, rũ mắt nghe Tạ Thanh Phong nói,
nhưng hình như cũng không phải, có lẽ là đang dời đi lực chú ý của mình, không
để bản thân cảm thấy vết thương quá mức đau đớn.
Hắn còn muốn nói
bản thân không thèm để ý chút nào, nhưng rồi lại nhìn không được mà ngước mắt
nhìn trộm gương mặt nhỏ nhắn của Tạ Thanh Phong đang cố gắng thoa thuốc cho
mình, con ngươi đen như mực, đôi mắt đen trắng rõ ràng phân minh, cảm nhận được
động tác ôn như của đối phương, hốc mắt bỗng cay cay.
Mãi cho đến khi Tạ
Thanh Phong thoa thuốc xong thì mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy đôi mắt
lấp lánh của tiểu tử kia, rồi nhìn hắn ngồi xổm ở đó, nhìn như một con sói con,
lại phá lệ thân cận người khác.
“Ngươi… không sợ
sao?” Tiểu hài tử ấy bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Tạ Thanh Phong ngồi
xổm xuống trước mặt hắn, duỗi tay thử so so chiều cao của hai người một chút:
“Sợ ngươi à?”
Nhóc ấy lắc lắc
đầu, lời nói càng lúc càng khó hiểu: “Ta là Thiên Sát Cô Tinh, mệnh cách khắc
phụ khắc mẫu, ai đến gần ta đều sẽ bị xui xẻo.”
Tạ Thanh Phong nói:
“Cái gì cơ? Tuy rằng ta học nghệ không tin nhưng cũng có thể nhìn được mệnh
cách của ngươi mà, tuyệt đối chẳng phải là Thiên Sát Cô Tinh đâu, là ai nói với
ngươi thế?”
Nhóc con ấy lại cau
mày nói: “Bọn họ nói thế.”
Tạ Thanh Phong
chẳng biết ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).