Đại Đạo Trường cho
dù là đã sớm có dự cảm trong lòng, nhưng chờ đến khi nghe thấy được chuyện mà
Cảnh Đế nói ông cũng khó mà có thể tin được, ngốc lăng nhìn Cảnh Đế, há mồm,
thật lâu sau lại chẳng thể nói lên bất cữ lời nào.
Ông nhất thời thật
sự không biết nên mở miệng thế nào.
Từ ngày đó hồi cung
thì ông đã nhìn ra, Cảnh Đế đối đãi với tiểu sư đệ có chút không giống, nhưng
lại không ngờ rằng là…
Tiếng nói của Đại
Đạo Trường có chút nghẹn lại, ông cùng tiểu sư đệ nhiều năm như vậy xem nhau như huynh đệ, như
thân nhân, nhưng cũng không dám nó có thể vì đối phương mà làm đến bước này.
Chỉ là không đợi
ông nói ra khiếp sợ trong lòng thì cửa của tiểu kim khố đột nhiên bị người ta
đẩy ra, giọng nói đầy phẫn nộ của Thái Hậu truyền đến: “Hoàng đế, người bị điên
rồi phải không?”
Bên ngoài cánh cửa
sơn son đỏ kia, đầy người quỳ trên đất, mà đại thái giám cầm đầu đang bị người
ta bịt miệng, đây cũng là lý do mà ông ta không thể kịp thời bẩm báo.
Thái Hậu hiển nhiên
đã nghe được đối thoại của hai người, mặt bà trắng bệch nhìn Cảnh Đế, bởi vì
cảm xúc bất an và sợ hãi mãnh liệt tụ về một chỗ, khiến cho thắt lưng luôn
thẳng tắp của bà dần dần chùng xuống.
“Hoàng đế, tuy ai
gia không phải là mẹ ruột của người, nhưng ta tự nhận mấy năm nay giữa chúng ta
xem như có chút tình cảm mẫu tử, người thật sự không thèm để ý chút nào đến
triều đình…” Nhiều người muốn cướp vị trí này như thế, hắn lại có thể dễ dàng
từ bỏ, rốt cuộc hắn có hiểu hắn đang làm cái gì hay không?
Cảnh Đế đối với
chuyện Thái Hậu đột nhiên xuất hiện cũng không có phản ứng gì quá lớn, hiển
nhiên hắn đã sớm biết, và hắn cũng không định lừa gạt đối phương.
Cảnh Đế vẫy vẫy
tay, cấm vệ quân lập tức đưa mọi người rời đi, ngay lập tức trong đại điện chỉ
còn lại ba người bọn họ.
Thái Hậu do
bảo dưỡng vô cùng kỹ càng mà gương mặt
nhìn rất trẻ, khuôn mặt ấy nhìn theo Cảnh Đế, thấy gương mặt hắn không chút gợn
sóng liếc nhìn mình, trong lòng bà không khỏi hoảng sợ.
Cuối cùng Cảnh Đế
cũng mở miệng nói: “Trẫm nhớ rất rõ năm đó sau khi Tiên đế dẫn trẫm ra khỏi
lãnh cung thì muốn Thái Hậu nuôi dưỡng trẫm dưới gối của mình. Khi đó Thái Hậu
cũng không nguyện ý, còn một lần nữa tìm người sửa lại mệnh cách của trẫm. Lúc
trước mệnh cách của trẫm là góa bụa mà sống nửa đời còn lại, kết cục cũng chẳng
phải là đế vương có thanh danh tốt đẹp vang danh sử sách gì, ngoài ngoài chỉ
cho là bởi vì trẫm có mệnh cách đế vương nên Thái Hậu mới cố nươi dưỡng trẫm.
Nhưng trên thực tế, Thái Hậu người đã quên lời năm đó người nói với trẫm rồi
sao?”
Lần này không chỉ
sắc mặt của Thái Hậu thay đổi mà ngay cả thân thể cũng không nhịn được mà run
rẩy khe khẽ: “Năm đó, ai gia, năm đó chỉ là.. chỉ là…” Xu lợi tị hại, là chuyện
thường tình của nhân sinh, chuyện mà bà suy xét năm đó, về tình về lý đều có
thể tha thứ.
Từ đầu mày đến cuối
mắt của Cảnh Đế chẳng có bất cứ cảm xúc gì, từ lúc bốn tuổi hắn đã gặp được Tạ
Thnah Phong, sau đó thì suýt chút bỏ mạng, là Tạ Thanh Phong lúc đó đã cứu hắn.
Cũng là một người
khác cùng hắn bước ra khỏi nơi ăn thịt người không nhả xương như lạnh cung.
Hiện giờ Thái Hậu
chính là Hoàng Hậu năm đó, khi đó mà ấy còn chưa có con của mình, cũng không
muốn nuôi dưỡng Cảnh Đế, nhưng Cảnh Đế lại có mệnh cách đế vương, chuyện này có
ý nghĩa gì bà ta rất rõ.
Bên ngoài thì bà ta
đồng ý nuôi dưỡng Cảnh Đế trong cung, nhưng lại lén lút muốn bỏ mặc vì mệnh
cách của Cảnh Đế là mệnh cách góa bụa.
Bà muốn trước tiên
để Cảnh Đế chiếm lấy vị trí này, sau khi bà sinh được đích hoàng từ, thì sẽ lấy
lại vị trí này.
Bà có tâm tư thế
nào làm sao mà Cảnh Đế không biết cho được? Cho nên dù cho ba năm trước đây
tiên đế băng hà, hắn lên làm tân đế thì nửa phần thực quyền hắn cũng chẳng thể
lấy được.
Thái Hậu ẩn giấu
tâm tư của mì ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).