Khi Tạ Thanh Phòng nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia thì cũng không bất ngờ lắm, đối phương lúc trước nghe được đối thoại của cậ và Hách Cát Hâm, lúc ấy tuy là cậu chỉ liếc mắt một cái, nhưng vẫn cảm nhận được tướng mạo của đối phương có chút thay đổi.
Như vậy có nghĩa là giây phút ấy đối phương đã động tâm muốn tìm cậu giúp con trai của mình.
Từ khi con trai xảy ra chuyện thì người phụ nữ trung niên kia liền ăn ngủ chẳng ngon, biểu tình hoảng hốt sốt ngày, cứ mơ mơ màng màng, nhưng bà ấy lại nhớ rất rõ người trẻ tuổi mình vô tình gặp vài lần này.
Lần trước bà ở trong phòng lấy nước suýt chút nữa đã bị bỏng, cũng may là được đối phương nhắc nhở cho, hiển nhiên đây là một câu trai vô cùng tốt bụng.
Lúc nãy bà vừa lúc nghe thấy cậu trai này nói chuyện với bạn của mình, lúc ấy bà chỉ là tình cơ nghe được chứ chẳng phải cố ý nghe lén.
Nhưng bởi vì chuyện này quá mức dọa người, nên trong lúc nhất thời bà đã không rời đi mà cứ đứng đó lắng nghe, đến lúc nghe xong lại cảm thấy rất bất ngờ.
Nhưng trong giây phút ấy bà cũng bất tri bất giác mà ý thức được, nếu như nói ra thì bệnh của con trai bà cũng rất kỳ quái, cứ đột nhiên mà đến chẳng hề báo trước.
Trong khoảng thời gian này bà cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng sau khi nghe hai người kia nói chuyện thì dường như có cái gì đó được xé mở, khiến cho bàn đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn tìm đến đây.
“Chuyện này, vị tiên sinh này, lúc nãy tôi không cẩn thận nghe được hai người nói chuyện, người kia nói cậu là đại sư… Vậy cậu có thể cem chi con trai tôi thử một chút được không?” Người phụ nữ trung niên này họ Lý, bà cảm thấy bản thân mình thật sự rất mạo muội thế nên chỉ có thể cuối đầu mà không dám nhìn Tạ Thanh Phong, dùng tay của mình vén mái tóc hoa râm ra phía sau tai, giọng nói run rẩy không kiên định, mang theo chút ý tứ được ăn cả ngã về không.
Tạ Thanh Phong nhìn khuôn mặt tiều tụy già nua của đối phương, nói: “Tôi thu phí không thấp đâu.”
Bà Lý nghe vậy thì kinh hỉ không thôi, vội ngẩng đầu: “Nên thế, nên thế.” Ý của đại sư như vậy là đồng ý rồi đúng không?
Tạ Thanh Phong không nói gì khác, chỉ bảo bà Lý dẫn đường cho cậu đi đến phòng bệnh của con trai bà, là phòng 1507.
Chỉ cách một gian so với phòng của cha nuôi.
Hai người một trước một sau đi vào phòng bệnh, những người nhà bệnh nhân khác đều ngẩng đầu nhìn sang, lộ ra ánh mắt tò mò.
Lực chú ý của bà Lý đều đặt hết lên người con trai mình nên cũng chẳng chú ý đến mấy người đó, bà khẩn trương mang theo Tạ Thanh Phong đi đến bên cạnh giường ngủ, kéo mành giường ra, lộ ra một người ốm yếu tiều tụy đang nằm trên giường bệnh, trông đối phương còn rất trẻ.
Tạ Thanh Phong lẳng lặng nhìn tướng mạo của đối phương, cùng với suy đoán lúc trước của cậu không khác lắm.
Người trẻ tuổi này hẳn là bị người ta hạ đoạt mệnh chú.
Lần đầu tiên khi Tạ Thanh Phong nhìn thấy tướng mạo của bà Lý thì đã cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết tướng mạo của đối phương không phải là là dạng trẻ tuổi mang tang con, nhưng lại có tướng mạo nửa đời sau không con.
Chuyện này chứng tỏ rằng có người động đến mệnh cách của con trai bà, mới khiến bà xuất hiện loại tướng mạo kỳ dị như thế.
Hiện giờ có lẽ là vừa mới động thủ nên tướng mạo của bà Lý xuất hiện cả hai loại mệnh cách, một khi đoạt mệnh chú kia hoàn toàn thành công thì tướng mạo của bà Lý cũng sẽ hoàn toàn sử lại.
Đến lúc đó cho dù là gặp được cậu thì cậu chẳng khó mà nhìn ra dấu vết từ tướng mạo của bà.
Bà Lý vẫn luôn thấp thỏm, lén quang sát Tạ Thanh Phong, sau đó lại phát hiện thần sắc của đối phương ngưng trọng, khiến cho bà càng thêm bất an, sợ đến ngay cả cọng rơm cứu mạng này cũng vô dụng.
Bà thật sự là chẳng còn biện pháp nào khác, bác sĩ nói thân thể của con trai bà chẳng kiểm tra ra gì cả, nhưng chính là nó cứ hoài không tỉnh còn cơ thể thì ngày một suy yếu.
Mấy ngày hôm trước thậm chí trong lúc kiểm tra còn xuất hiện sóng điện nào hoàn toàn ngừng đập, cấp cứu rất nhiều lần, bác sĩ cũng chẳng thể điều tra ra vấn đề, đến cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ bảo bà chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nhưng rõ ràng là một tháng trước ocn trai bà rất khỏe mạnh cơ mà, như thế nào lại đột nhiên biến thành như vậy chứ?
Tạ Thanh Phong nhận thấy ánh mắt của người khác, đành kéo mành lại, nhỏ giọng ừ một tiếng, nói: “Anh ta trúng đoạt mệnh chú.”
“Cái, cái gì?” Bà Lý nghe thế thì trợn tròn hai mắt, bà chưa từng ngeh qua, cũng chẳng biết nó là bùa chú gì, nhưng nghe thấy hai chữ đoạt mệnh thì cũng hiểu ý tứ của nó, hốc mắt bà đỏ bừng, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Đang êm đẹp sao tự dưng lại trúng cái này cơ chứ? Đại sư, còn có thể cứu được không? Bất luận là bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý!”
Dứt lời, bà suýt nữa đã quỳ xuống bái lạy Tạ Thanh Phong, nhưng bị Tạ Thanh Phong giơ tay cản lại: “Lấy tiền làm việc, nếu thỏa thuận ổn thỏa thì tôi sẽ xử lý, 9998 tệ là được.”
Bà Lý vừa nghe có thể hóa giải được thì làm sao mà còn tâm trí quản là bao nhiêu tiền, huống chi số tiền này so với bà suy nghĩ thì ít hơn rất nhiều, thế nên bà liên tục gật đầu. Thậm chí bà còn sợ Tạ Thanh Phong hối hận, muốn chuyển tiền qua cho Tạ Thanh Phong.
Tạ Thanh Phong cũng không khách khí, trực tiếp mở QR ra cho bà.
Chỉ là sau khi chuyển khoản thì trong phòng bệnh lập tức vang lên tiếng trong báo, không gian yên tĩnh đột nhiên xuất hiện giọng nói đầy máy móc của ngân hàng, thông báo số tiền mà tài khoản vừa đươc nhận, trong lúc nhất thời trong không khí vô cùng quỷ dị.
Tạ Thanh Phong yên lặng tắt phần thông báo bằng âm thanh.
Lực chú ý của bà Lý đều dành trên người con trai mình thế nên cũng không nhận thấy không khí quỷ dị trong phòng bệnh.
Tạ Thanh Phong cũng chẳng nói gì, nếu như đã thu tiền rồi thì cậu cũng không trì hãn nữa, vội điều động linh lực còn dư lại sau trận chiến với quỷ thế thân, sau đó dẫn đó đầu ngón tay, rồi đi đến đầu giường của người trẻ tuổi kia, dùng ngón tay như bút mực, trực tiếp vẽ chú phong ấn đoạt mệnh chú trong không teung, sau đó ở nơi mà người khác không nhìn thấy được, dùng linh lực đánh mạnh ấn chú kia lên đỉnh đầu của người trẻ tuổi.
Ngay lập tức, phù ấn kim quang kia hóa thành một luồng ánh sáng thâm nhập vào giữa hai đầu mày của người trẻ tuổi, biến ấn đường màu đen bị phủ đầy đoạt mệnh chú của anh ta trở lại bình thường, luồng kim quang kia thì không ngừng cắn nuột đoạt mệnh chú.
Một giọt máu đen chảy ra từ giữa mày của đối phương, chảy đến trên mũi, chỉ còn lại chút dấu vết mờ nhạt, nhưng ở trên gương mặt trắng bệch kia thì lại vô cùng rõ ràng.
Bà Lý khẩn trương nhìn toàn bộ quá trình, đến khi nhìn thấy máu cũng không dám động, chỉ sợ quấy rầy đến đại sư.
Tạ Thanh Phong thu tay, xoay người đi: “Được rồi, chờ anh ta tỉnh lại là được. Còn chuyện bùa chú này bị ai hạ, chỉ cần để ý xem bên cạnh anh ta đột nhiên có ai bị bệnh nặng là biết, đó gọi là phản phệ.”
Bà Lý liên tục nói cảm ơn, vành mắt bà đỏ bừng, không biết nên nói gì mới tốt.
Tạ Thanh Phong cũng không ở lại lâu, cậu tránh người cho bà Lý xem tình hình của con trai mình còn bản thân thì vén rèm lên, ngay lập tức nhìn thấy người nhà của bệnh nhân kia vốn đang tụ tập ở đây hiện tại đang vội vàng tản ra khắp nơi.
Tạ Thanh Phong cũng chẳng để chuyện này trong lòng, chỉ bước về hướng cửa chính, bà Lý đang muốn đưa tiễn thì bị Tạ Thanh Phong cự tuyệt.
Dù sao bà Lý cũng lo cho con trai mình nên cũng không kiên trì tiễn cậu.
Chỉ là chờ Tạ Thanh Phong ra khỏi phòng bệnh rồi, mấy người nhà bệnh nhân bên cạnh lập tức xông đến, mồm năm miệng mười nói: “Dì Lý à, có phải là dì bị người ta lừa hay không, người này ở đâu ra thế, sau tự dưng dì lại chuyển tiền cho cậu ta?”
“Đúng đó, đúng đó, hiện tại mấy người trẻ tuổi kia nha, nhìn cũng ra hình ra dạng đó, nhưng mà tâm đều đen thui thôi, có thể nói đủ chuyện hoa hòe lòe loẹt để gạt người đó…”
Bà lý nhanh chóng xoa mắt giải thích với mọi người: “Không phải, tôi…”
Không đợi bà Lý nói xong, đột nhiên không biết nhìn thấy cái gì đột nhiên cương cứng cả người, sau đó bà mở to mắt của mình, biểu tình vẫn ngốc lăng như cũ nhưng nước mắt lại ướt đẫm hốc mắt rồi từ từ lăn xuống.
Mấy người đang mồm năm miệng mười kia cũng nhìn theo ánh mắt của bà, lại nhìn thấy người trẻ tuổi nằm trên giường bệnh cách đó không xa đang rũ tay xuống đất, mắt mở to, dường như là muốn giơ tay gọi mọi người nhưng lại không có sức. Khi thấy ánh mắt của mọi người nhìn ta, anh ta nhoẻn miệng, lộ ra nụ cười yếu ớt.
Mấy người kia trợn mắt há hốc mồm: Mẹ nó…
Tạ Thanh Phong đi ra khỏi phòng bệnh xong thì không lập tức quay trở lại phòng bệnh của cha nuôi mình mà là đi đến cuối hành lang, đưa ý thức của mình vào tiểu kim khố.
Lần đầu tiên cậu cứu cha nuôi đã dùng hết một viên ngọc thạch cải trắng, khi đó do sợ linh lực không đủ nên đả trực tiếp hút hết tất cả mọi thứ linh lực có trong miếng ngọc.
Dẫn đến miếng ngọc đó trực tiếp biến thành bột phấn.
Chuyện này khiến cho cậu nhớ bản thân mình trước khi chết, đa phần ngọc thạch ở trong tiểu kim khố thật sự ở hoàng cung đều bị cậu hút hết linh lực, sợ là đa số đều biến thành như thế này, cho dù không biến thành bột phấn thì cũng chỉ có thể trở thành ngọc phế.
Lần này Tạ Thanh Phong chủ tạm thời dùng tạm ban chỉ ngọc kia, lúc ấy là thuận tay dùng, đến khi sắp sử dụng hết toàn bộ linh lực bên trong cái ban chỉ ngọc kia thì mới chợt nhớ đến hình như đây là món mà tiểu hoàng đế rất thích.
Theo bản năng cậu bèn để lại một chút linh lực, dẫn đến ban chỉ ngọc không trực tiếp thành bột phấn.
Nhưng mà lúc ấy ở trong bệnh viện nên không tiện lắm, cậu cũng không nhìn kỹ, lúc này mới có không gian để lấy nó ra quan sát, sau khi xác nhận ban chỉ ngọc nảy không biến thành bột phấn thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói đồ ở nơi này có lẽ tiểu hoàng đế sẽ chẳng nhìn thấy được, hay là đồ vật của tiểu kim khố ở cổ đại đều biến thành đồ phế đi chăng nữa, nhưng tốt xấu gì cũng còn lưu lại hình dạng. Sau này nếu như có thề tìm được một miếng ngọc thạch tương tự ở hiện đại thì cậu có thể mua trở về để bổ khuyết chỗ trống này.
Sở dĩ Tạ Thanh Phong cảm thấy tiểu hoàng đế rất thích ban chỉ ngọc này là vì cậu từng nhìn thấy tiểu hoàng đế mang món này vài lần, ngày thường cậu rất ít khi thấy tiểu hoàng đế đeo trang sức ngọc.
Cố tình là tiểu hoàng đế lại mang ban chỉ ngọc còn bị cậu nhìn thấy, hơn nữa cẫy vô cùng chú ý đến một số đồ vật dư thừa linh lực, không muốn nhớ thật sự là không được.
Sau khi Tạ Thanh Phong xác định tình trạng của ngọc ban chỉ xong thì ý thức của cậu thoát ra khỏi tiểu kim khố, sau đó cất bước đi về phòng bệnh của cha nuôi mình.
***
Trong hoàng cung của Đại Cảnh.
Cách điện quốc sư là tiểu kim khố của hoàng đế, cánh cửa sơn son đỏ của nó đang được đóng chặt, ngoài hành lang trước cửa điện, một đám cung nhân đang quỳ rạp đất, lấy đại thái giám làm đầu, ai ai cũng không trành được tình trạng mồ hô lạnh chảy ròng ròng.
Rõ ràng là đã trải qua một ngày như tâm trạng của vi kia càng lúc càng càng không xong.
Hai ngày nay, từ sau khi Hoàng Thượng vội vàng phi ngựa từ biên cương trở về thì luôn luôn nhốt mình ở trong tiểu kim khố này, ngay cả khi Thái Hậu đã đến vài lần, ngài cũng không chịu gặp.
Cuối cùng Thái Hậu chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, trước khi đi cũng chỉ có thể bảo bọn họ ở lại nơi này, một khi nghe thấy bất cứ động tĩnh gì ở bên trong thì phải lập tức thông báo.
Đại thái giám suy đoán sở dĩ Hoàng Thượng trở nên như thế có lẽ là do cái chết của Quốc sư.
Khi Quốc sư xảy ra chuyện, đại thái giám đã đoán được rằng Hoàng Thượng nhất định sẽ tức giận, dù sao thì quốc sư cũng là đại thần một nước, hơn nữa tu vi của người cực cao, là người vô cùng quan trọng đối với hưng thịnh của Đại Cảnh, hơn nữa ngày còn dùng thân hi sinh cho tổ quốc, nhưng ông thật sự không ngờ đến được rằng Hoàng Thượng lại vì người mà không ăn không uống, tự đóng cửa nhốt bản thân mình lâu như vậy.
Đặc biệt là không lâu trước đây đại thái giám còn thấy một màn kia, khiến cho ông ẩn ẩn cảm thấy bất an. Ông vẫn luôn chỉ luôn cho rằng Hoàng Thượng chỉ là muốn giữ quốc sư lại chứ không thân thiệt, nhiều nhất chính là cố gắng không đối phó người.
Sở dĩ ông nghĩ như vậy là vù mỗi lần quốc sư đến giảng bài, Hoàng Thượng đều sẽ cố ý lừa quốc sư dùng bữa.
Cố ý lưu người lại dùng thiện, nhưng toàn bộ thức ăn đưa lên đều là thịt.
Nhưng cả Đại Cảnh này ai mà chẳng biết từ bé quốc sư đã ăn chay theo lão quốc sư, không đụng chút thức ăn mặn nào.
Cho nên mỗi lần Hoàng Thượng phân phó như thế, đại thái giám đều cảm thấy có phải là Hoàng Thượng cố ý hay không. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Nhưng hôm nay…. Đại thái giám lại có suy nghĩ hoàn toàn tường phản.
Bên trong tiểu kim khố, Cảnh Đế rũ mắt ngồi quỳ trên đệm bồ hương, lưng thẳng như tùng bách, cứ vô thanh vô tức ngồi đó.
Nếu không phải mắt hắn đang mở thật to, chỉ e sẽ có người cho rằng đối phương chẳng còn hô hấp nữa.
Bên song cửa sổ, một vài tia sáng len lỏi qua các khe hở, chiếu rọi vào, toàn bộ tiểu kim khố chỗ sáng chỗ tối.
Cả tiểu kim khố lớn như vậy lại lặng ngắt chẳng một tiếng động, ngay cả Cảnh Đế cũng cho rằng bản thân mình sẽ dung nhập thành một phần của tiểu kim khố này.
Hắn rũ mắt nhìn về phía đất trống đằng kia, bên trên có không ít tàn tro, bụi phấn do ngọc thạch vỡ vụn tạo nên. Còn có một ngọc thạch bị trận pháp đánh vỡ rơi xuống đất biến thành một bãi hỗn độn bất kham, hoàn toàn khác với tình cảnh trước khi hắn rời đi.
Ngày xưa, những thứ đó chính là thứ mà hắn quan tâm nhất, nhưng giờ phút này chúng lại chẳng hề có chút lực hấp dẫn nào với hắn cả.
Cũng không biết là qua bao lâu, Cảnh Đế đang rũ mắt đột nhiên giật giật người, vốn dĩ chỉ là con ngươi đen láy của hắn cử động, ngay sau đó ánh mắt đang tĩnh mịch cũng đột nhiên biến thành sắc bén rồi nhìn chằm chằm chỗ đất trống phía trước.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nơi đó hồi lâu, mới giơ ngón tay do không cử động quá lâu mà trở nên cứng ngắc của mình lên, động tác chậm chạp, từ từ tìm kiếm phía trước, sờ đến đó rồi thì lại ngừng lại.
Hắn như là hoảng hốt, lại như không xác định được, vừa rồi nơi này rõ ràng có một cái ngọc ban chỉ, hiện tại… biến mất rồi?