Tạ Thanh Phong bị hành động bất ngờ này làm cho ngẩn ngơ, bó hoa hồng nặng trĩu trong lòng như bao phủ lấy cậu. Xung quanh tối mịt, nhất thời chìm vào trong bóng tối khiến cậu nhìn không rõ xung quanh, thế nhưng mắt của cậu vẫn có thể nhìn thấy bóng người ở trước mặt, người kia đang cười khanh khách nhìn cậu, cả mắt, cả lòng đều là bóng hình của cậu.
Tạ Thành Phong cảm thấy yết hầu của mình ngứa ngáy khó chịu, đầu mũi là mùi hương quấn quýt của hoa hồng.
Bốn phía lặng thinh, thính giác phát huy đến cực điểm, khiến mọi thứ phóng đại hơn rất nhiều. Cậu lại có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của Cảnh Tỳ, nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, còn có cả âm thanh hỗn loạn khác, cậu cố gắng phân biệt, nửa nhịp sau mới nhận ra đó là tiếng nhịp tim của mình.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, từng nhịp từng nhịp, càng lúc càng nhanh…
“Hắt xì!” Đột nhiên, Tạ Thanh Phong nhịn không được mà nghiêng đầu hắt xì một cái, khung cảnh kiều diễm cũng tan thành mây khói.
“Thanh Phong?” Cảnh Tỳ cúi sát xuống, có vẻ như đang muốn xem tình hình của cậu: “Có phải là bị bệnh hay không?” Giọng nói không mơ màng như vừa rồi, vẫn không che giấu được sự quan tâm ở trong đó.
Tạ Thanh Phong vừa định mở miệng nói chuyện thì lại nhịn không được mà hắt xì thêm một cái gì đó, bất tri bất giác cậu như nhớ đến cái gì đó, lập tức nhét bó hoa vào lòng ngực của Cảnh Tỳ rồi nhanh tay bật đèn, đến khi nhìn thấy ánh nến sáng ở cách đó không xa thì ngừng động tác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT