Tử Sở Tuyên theo như đúng hẹn 8 giờ tối có mặt tại một nhà hàng cao cấp do Tịch gia quản lí. Vừa bước vào trong liền có người tới nhiệt tình chờ hỏi dẫn đường cho cô. Còn chưa đi được mấy bước đột nhiên có ai đó gọi cô lại.
"Tử gia chủ, xin chờ một chút!"
Hử, giọng nói này nghe khá quen tai!
Tử Sở Tuyên nghi hoặc quay lại, nhìn thấy mấy người đang tới gần, trong lòng hiện lên không vui nhưng trên mặt vẫn tươi cười chào hỏi.
"Thì ra là Túc tiểu thư! Không biết hai vị đi cùng là?"
Người gọi cô không ai khác chính là Túc Uyển Uyển, mà người đi cùng cô ta Tử Sở Tuyên cũng không xa lạ, đây không phải là hai vị phụ huynh "yêu dấu" của Minh Nhạc Y hay sao?! Thật là trùng hợp nha, đi ra ngoài ăn cơm mà cũng gặp được bọn họ.
Tử Sở Tuyên ngoài cười nhưng trong không cười. Túc gia này cô vẫn để tồn tại tới bây giờ là bởi vì cô vẫn còn muốn chơi đùa thêm chút nữa, chơi chán rồi hủy sau.
Túc Uyển Uyển thấy Tử Sở Tuyên nhận ra mìn trên mặt trên lên sự vui mừng, tiến lên muốn nắm lấy tay Tử Sở Tuyên nhưng lại bị cô nhẹ nhàng tránh đi. Sự sượng trân hiện rõ trên khuôn mặt Túc Uyển Uyển, đành phải chuyển chủ đề để che giấu đi sự xấu hổ của mình.
"Tử gia chủ cũng tới đây dùng bữa sao?"
"Tôi có hẹn. Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây!"
Túc Lăng thấy cô không muốn nói chuyện với bọn họ liền đưa ánh mắt sang Trương Yến đang ở bên cạnh. Bà ta hiểu ý, lập tức nhanh chân chạy tới chắn trước mặt Tử Sở Tuyên.
Tử Sở Tuyên miệng vẫn cười nhưng mày đã nhíu lại.
"Các vị còn muốn nói gì sao?"
Trương Yến: "Tử gia chủ nếu không chê có thể ăn cùng chúng tôi!"
"Thật đáng tiếc, tôi vừa rồi nói tôi có hẹn rồi!"
"Vậy thì mời cả người hẹn cùng Tử gia chủ vậy. Dù sao thì càng đông càng vui mà!"
Tử Sở Tuyên nở một nụ cười lạnh. Kẻ ngốc nhìn ra là đám người này đang muốn lôi kéo quan hệ. Còn về vì sao bọn họ lại làm vậy, trong lòng Tử Sở Tuyên lại vô cùng rõ ràng.
"Người đó không thích nơi nháo nhiệt!"
"Thực ra không giấu gì Tử gia chủ, cô rất giống với đứa con gái nuôi đã mất của bọn tôi. Vừa nhìn thấy cô tôi lại nghĩ tới đứa nhỏ mệnh khổ kia!"
Nói xong nước mắt Trương Yến bắt đầu rơi. Túc Uyển Uyển cũng bắt đầu phụ họa theo.
"Mẹ, đừng khóc! Y Nhi em ấy ở dưới đó mà thấy mẹ khóc thương tâm như vậy cũng sẽ rất đau lòng!"
Túc Lăng thì không nói gì nhưng tay vô vai an ủi Trương Yến. Một nhà ba người đứng bày ra vẻ thương tâm trước mặt Tử Sở Tuyên, những người khác trong nhà hàng bị thu hút bởi cảnh này, không khỏi đứng lại xem, nghe những lời nói thương tâm của ba người nhà Túc gia không khỏi xì xầm cảm thán.
"Minh Nhạc Y cũng đã mất một năm, thật không ngờ Túc gia lại trọng tình với người con nuôi này!"
"Minh Nhạc Y được Túc gia nhận nuôi đúng là may mắn mà ông trời ban cho cô ấy!"
"Bởi vậy. Chỉ tiếc...!"
Tử Sở Tuyên cười nhạt. Thiên phú diễn xuất thế này, thật tiếc là không đi làm diễn viên.
Nói thật, ba người Túc gia lúc nhìn thấy Tử Sở Tuyên cũng rất hoảng loạn. Nhưng cũng may là bọn họ bình bĩnh lại nhìn kỹ. Người này đúng là có chút giống với Minh Nhạc Y, nhưng đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Minh Nhạc Y trên mặt có một vết sẹo lớn trông không khác gì quỷ dạ xoa. Không chỉ dung mạo mà ngay cả khí chất cũng vô cùng mạnh mẽ, lẫn át hoàn toàn Minh Nhạc Y.
Hơn nữa Minh Nhạc Y đã chết, xác cũng được chôn cất, cảnh sát đích thân khám nghiệm tử thi. Người này tuyệt đối không thể là Minh Nhạc Y được!
Tử Sở Tuyên vẫn cứ đứng nhìn một nhà ba người kẻ tung người hứng. Trương Yến đứng khóc hết nước mà vẫn không thấy Tử Sở Tuyên có phản ứng gì, bà ta không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Tử Sở Tuyên vẫn giữ nụ cười nhạt, điều này làm cho Trương Yến đứng hình vài giây.
Cứ luôn có cảm giác Tử Sở Tuyên đang cười nhạo bọn họ nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT