Kim Gia ở Đế Đô đã không còn xa lạ gì với nhiều người, đặc biệt là từ sau khi Kim Phu Nhân đưa Kim Gia xếp vào hàng đại gia tộc và nằm một trong ba đại gia tộc lớn mạnh nhất.
Thật sự mà nói, không ai nghĩ một người phụ nữ góa chồng lại có thể một mình vực dậy cả một gia tộc đang gặp nhiều sóng gió.
Ở Đế Đô, mọi người luôn truyền miệng nói đùa nhau rằng, có ba câu hỏi lớn chưa được giải đáp, đó là.
Thứ nhất, giới tính thật của Tịch Mặc Thương. Có phải là do anh ta là người đồng tính nên mới không gần phụ nữ?
Thứ hai, Tử Gia rốt cuộc trông ra sao?
Và thứ ba, dung mạo Kim Phu Nhân.
Tử Sở Tuyên sau khi lên nắm quyền Tử Gia, đã phải học không ít thứ. Cô bị Tử Thiên Hữu nhồi nhét vào đầu toàn bộ thông tin của toàn bộ gần một trăm gia tộc ở Đế Đô. Nếu không nhớ được hết sẽ phải tự đến từ đường chịu phạt. Trong quá trình học, có nghe không ít lời đồn thổi về Kim Phu Nhân, có người nói bà là người phụ nữ giỏi nhất Đế Đô khi có thể một mình chỉ trong vài năm ngắn ngủi đưa Kim Gia vào hàng đại gia tộc. Có người lại nói, sớm hay muộn Kim Phu Nhân cũng sẽ đưa Kim Gia vượt mặt Tịch Gia và Tử Gia trở thành gia tộc đứng đầu. Nói chung là rất nhiều.
Chưa từng lộ mặt nhưng vẫn có thể khiến cho mọi chuyện theo ý muốn, thật là khiến người ta tò mò.
Một người phụ nữ có thể khiến cho cả Đế Đô khâm phục, tán dương đúng là hiếm có!
So với Tịch Mặc Thương, Kim Phu Nhân này còn thần bí hơn.
“Cô chủ, lão gia tử, đây thiệp mời sinh nhật Kim Tiểu Thư”.
Dương quản gia cầm một tấm thiệp mời mạ vàng bước vào, đặt lên bàn bên cạnh hai người họ.
Tử Sở Tuyên và Tử Thiên Hữu ngồi đối diện với nhau đánh cờ vây. Tử Thiên Hữu không quan tâm tới tấm thiệp đó, chỉ chăm chú vào từng nước cờ mình đi, giống như đó chỉ là một tờ giấy bình thường. Ông nhìn cũng không nhìn, chỉ nhàn nhạt nói.
“Như mọi năm là được!”
Tử Sở Tuyên không hiểu ý của Tử Thiên Hữu là có ý gì, nghiêng đầu nhìn Dương quản gia, quản gia thấy thế lên tiếng giải thích cho cô.
“Là thế này, Tử Gia từ trước đến nay chưa từng tham gia tiệc của bất kỳ gia tộc nào. Khi thiệp mời được gửi tới, lão gia tử sẽ giao cho tôi chuẩn bị quà gửi tới đó thôi!”
“Hóa ra là như vậy! Nếu như từ trước tới nay chưa từng tham gia thì giờ tham gia. Đưa tấm thiệp đó đây, tôi sẽ đi!”
Dương quản gia không thắc mắc nhiều, đưa thiệp cho Tử Sở Tuyên rồi ra ngoài.
Nhận lấy tấm thiệp toàn thân mạ vàng, đem nó mở ra, nội dung bên trong không có gì đặc biệt, cũng không khác gì mấy tấm thiệp khác.
Đem thiệp vứt qua một bên, tầm mắt dời lại phía bàn cờ đang dang dở, Tử Sở Tuyên lập tức khựng lại, còn Tử Thiên Hữu lại vui vẻ nâng ly trà lên uống.
Thế cục trên bàn cờ đã được ấn định, toàn bộ quân trắng bị diệt. Mà Tử Sở Tuyên chính là cầm quân trắng.
“Ông lại gian lận!”
Lần nào chơi cùng Tử Thiên Hữu cũng vậy, cô đều thua đến thảm. Không phải là do cô chơi dở mà là do Tử Thiên Hữu luôn nhân có hội cô không chú ý đổi vị trí quân cờ.
“Gian lận thì sao? Sống phải có chút thủ đoạn hèn hạ mới không bị kẻ khác nắm thóp, nghe rõ chưa?”
Tử Sở Tuyên lập tức ngậm miệng lại không nói nữa. Rõ ràng là bản thân ông sai nhưng lại quay ra chất vẫn cô. Thật là!
Tử Thiên Hữu lọ mọ thu lại từng quân cờ, không gian rơi vào im lặng. Tử Sở Tuyên nhìn tấm thiệp, lại nhìn ông.
“Ông không thắc mắc cháu vì sao muốn đi sao?”
“Cũng chỉ là một bữa tiệc, thích thì đi. Hơn nữa, cũng đã tiếp quản Tử Gia đến nay cũng đã gần một năm, những gì cần nắm vững cũng đã có. Ta già rồi, không quản nổi người trẻ như cháu!”
Tử Sở Tuyên nghe Tử Thiên Hữu nói vậy cũng chỉ cười nhẹ một cái không nói gì thêm. Xem ra ông đã đoán được cô muốn làm gì.
“Cháu cũng không có hứng thú đối với mấy bữa tiệc này, chỉ là muốn có một chuyện muốn xác nhận”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT