“Ngheo ngheo ngheo!”

Con mèo kia bị Tử Sở Tuyên hất như vậy, bất mãn kêu lên. Lúc này một giọng nói khác từ bên ngoài vọng vào.

“Tiểu Khuyển, đã nói với mày là đừng có nằm lên mặt người ta rồi mà không nghe!”

Giọng nói già nua, xem ra là đã lớn tuổi. Tử Sở Tuyên liếc mắt nhìn xung quanh, nơi cô đang ở là một căn phòng nho nhã, tranh thư pháp treo ở khắp nơi, cách bày trí này không hề giống một chút hiện đại nào. Nó mang hơi hướng của cổ đại hơn.

Không lẽ cô quay về rồi?

Phan Việt Vân bị người ta giết chết nên mới tới hiện đại, nếu như thật sự cô quay về nơi đó rồi, vậy đồng nghĩa với việc cô thật sự chết rồi.

Ba người kia cũng không thoát được, cô ở đây vậy bọn họ đâu?

Từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Tử Sở Tuyên nghiêng đầu nhìn, là một ông lão tầm tám mươi tuổi, râu tóc đã bạc phơ, dáng người thấp bé, lưng hơi gù, tay bên một bát gì đó đen xì. Cô đoán đây chắc là chủ nhân giọng nói vừa rồi.

“Tiểu oa oa, tỉnh rồi? Mau uống đi!”

Ông lão kia đưa bát nước đen xì tới trước mặt Tử Sở Tuyên. Cô lập tức bịt mũi lại. Bởi vì mùi của nó thật sự rất kinh!

“Chê cái gì? Đây đều là những dược liệu quý, nếu không phải cô bị tổn thương tinh thần, lão tử cũng không phải đau lòng lôi những thứ này ra đâu. Vậy mà còn không biết ơn! Cô mà không uống, thanh thủy chu kia cũng không thể khôi phục đâu!”

Ngón tay ông lão chỉ sang bên cạnh Tử Sở Tuyên, ánh mắt theo hướng ngón tay chỉ, Hồng Liên an tĩnh nằm đó.

Trong mắt Tử Sở Tuyên hiện lên sự hoảng hốt. Hồng Liên từ sau khi mở linh tính viên hồng ngọc ở chuôi cầm luôn tỏa sáng rực rỡ, nhưng lúc này ánh sáng lại vô cùng ảm đạm giống như là ngọn nến cơ thể tắt bất cứ lúc nào.

Không biết có phải là do cô bị ảo giác hay không, cô vậy mà lại cảm nhận được Hồng Liên đang vô cùng yếu ớt.

“Hồng Liên!”

Cô lập tức đem Hồng Liên cầm lên xem xét, thấy không có một vết sứt mẻ nào, cô mới an tâm. Nếu đã không bị hao tổn gì vậy tại sao ánh sáng tỏa ra trên Hồng Liên lại yếu như vậy?

“Nó vì cứu các người nên mới tiêu hao sức mạnh quá nhiều, không sao cả. Chuyện quan trọng là cô và nó có kết ước, cô mà chết nó cũng biến mất, cho nên… Còn không mau uống hết thuốc cho lão tử, đừng đem công sức ngồi canh mấy giờ của lão tử đổ đi!”

Phân nửa đầu còn nói rất nhẹ nhàng, đến nửa câu sau thì hét lớn khiến cho Tử Sở Tuyên giật hết cả mình.

Sao từ lúc đến thế giới khác, cô lúc nào cũng bị người khác không bỏ vào mắt thế nhỉ?

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Tử Sở Tuyên vẫn nhận lấy bát thuốc đen xì đó. Thật lòng cô không muốn uống nó chút nào, có điều vì Hồng Liên cô phải uống.

Vừa uống ngụm đầu tiên, Tử Sở Tuyên chỉ muốn lập tức phun ra. Nó đắng kinh khủng. Không phải là đắng bình thường mà là cực kì cực kì là đắng.

Đây có thật là thuốc không vậy?

Chỉ một bát thuốc thôi mà đã hành Tử Sở Tuyên tới hơn mười lăm phút. Uống thuốc thôi mà mất tới tận mười lăm phút, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta cười thối mũi. Trẻ con uống thuốc cũng không lâu như này. Nhưng mà thuốc này thật sự rất đắng!

Trong miệng lúc này chỉ cảm thấy tê đầu lưỡi và nóng rát, ngoại trừ đắng và đắng ra thì không còn cảm nhận được hương vị khác.

“Lão già, ông có chắc là cứu tôi không đấy?”

Từ bé đến lớn, Tử Sở Tuyên chưa bao giờ uống thứ gì đắng như thế này. Cô cảm thấy lão gi này là đang muốn giết cô thì đúng hơn.

“Giết cô? Nói thử xem giết cô thì có lợi ích gì? Cái mạng này của cô đáng giá bao nhiêu?”

Lại là câu này!

Lần trước là Tịch Mặc Thương thì cũng thôi đi, lần này lại tới một ông già. Tử Sở Tuyên rất muốn nói, cái mạng này của cô lúc trước bị người ta đấu giá tới hàng vạn lượng hoàng kim đấy được không?

“Còn có ba người khác cũng gặp nạn giống tôi, bọn họ sao rồi? Còn nữa, đây là đâu? Nơi này là… Đế Đô sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play