Cuộc sống hôn nhân giữa hai người bọn họ cũng chỉ kéo dài chưa tới bốn tháng nữa, không nhất thiết phải quá gần gũi.

Tịch Mặc Thương sao không nghe ra được ý của Tử Sở Tuyên. Nhìn sự khó chịu khống giấu nổi trên khuôn mặt Tử Sở Tuyên, Tịch Mặc Thương cũng không hơn không kém chán ghét sự khó chịu đó của Tử Sở Tuyên.

Từ trước tới nay chỉ có Tịch Mặc Thương này tỏ thái độ với người khác, chứ nào có kẻ nào dám đưng trước mặt anh tỏ thái độ như người phụ nữ này. Mấy lần anh không giết cô là liền cảm thấy không không dám sao?!

"Tịch Tổng, nếu như anh thiếu hơi phụ nữ như vậy, có cần tôi nhờ người giúp anh tìm vài người tới bầu bạn hay không?"

Tử Sở Tuyên thanh lãnh nói, đem ghế kéo xa Tịch Mặc Thương rồi mới lần nữa ngồi xuống. Tịch Mặc Thương không trả lời, nhưng sắc mặt muốn giết người kia đã trả lời.

Trong phòng bệnh như phất phảng mùi thuốc súng. Iwasaki Gi nằm trên giường bệnh cúi đầu coi như mắt không thấy, tai không nghe. Còn hai người Phan Việt Vân và Du Thi Cảnh chủ động lùi lại phía sau.

Du Thi Cảnh nhìn Tử Sở Tuyên dám kiêu kích Tịch Mặc Thương như vậy, trong lòng giơ cho cô một ngón like.

Tịch Mặc Thương này ngay cả anh còn chưa dám giơ súng lên đối đầu trực diện với anh ta. Trong đầu đột nhiên nghĩ tới yêu cầu của Tử Sở Tuyên trước đó.

Người này lần đầu gặp, tính tình khá thu liễm, ngoại trừ khuôn mặt nổi bật ra thì nhìn qua cũng không khác những người con gái khác là bao. Nhưng lúc bộc lộ ra thì đúng khiến người khác phải ngoái nhìn. Lời nói rất ít bộc lộ cảm xúc, lúc nói chuyện giọng lúc nào cũng rất nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ như muốn đem đối phương tiễn xuống địa ngục!

Sức mạnh vật lý có thể đáng sợ thật đấy, nhưng nếu một con người có thể chỉ dùng lời nói thôi mà đã đem đối phương ép đến đường cùng thậm chí là cái chết đáng sợ tới nhường nào!

Người phụ nữ này có lẽ tương lai sẽ làm ra rất nhiều chuyện chấn động, nếu giao lại quyền lực vào tay cô ấy...Không được! Thế lực xây dựng bao nhiêu năm sao có thể tặng cho người khác dễ dàng như vậy!

Phan Việt Vân cũng chỉ đứng nhìn hai người kia đang giương cung bạt kiếm lên, không khỏi suy nghĩ lung tung.

Có cặp vợ chồng nào như này sao?

Hở chút là đối đầu nhau. Không phải anh trước đó đã nói nhất định phải thu liễm lại rồi sao Tử Sở Tuyên không thèm nghe gì hết vậy chứ?

"Cô muốn tôi đi tìm người phụ nữ khác?"

Giọng nói Tịch Mặc Thương âm trầm, trong lòng đã sớm hận không thể cho Tử Sở Tuyên một phát súng kết liễu cô.

Hai người đúng là chỉ trên danh nghĩ giấy tờ, nhưng cho dù là vậy thì cũng làm gì có người vợ nào bảo chồng mình đi kiếm người phụ nữ khác. Thật muốn bổ não ra xem cô ta đang nghĩ gì trong đầu!

"Bên ngoài đều nói anh chán ghét phụ nữ, nhưng xem ra là không phải. Nếu không vì sao mỗi lần tôi xuất hiện ở đâu không bao lâu anh liền có mặt ở đó. Bộ dáng chán ghét phụ nữ đó theo tôi thấy chỉ là bày ra cho người ta xem. Còn nếu không phải thiếu hơi phụ nữ vậy là anh...không được? Hay là yêu tôi rồi?"

Mắt Tử Sở Tuyên híp lại, ngồi trên ghế hai chân vắt chéo lại, tay chống cằm, giọng nói kiêu kích. Tịch Mặc Thương vẻ mặt trở lại thường ngày, lần nữa tiến sát lại gần Tử Sở Tuyên, nói.

"Muốn biết tôi được hay không cô thử là biết, đảm bảo ngày hôm sau cô không xuống được giường!"

Iwasaki Gi, Phan Việt Vân, Du Thi Cảnh đồng thời sặc nước miệng, ngược lại với bọn họ Tử Sở Tuyên trong mắt hiện lên vẻ hứng thú, khóe miệng nhấc lên một độ cong.

"Anh không đủ sức khiến tôi liệt giường đâu!"

"Vậy sao? Còn về tôi có yêu cô hay không, nghe cho rõ đây cho dù phụ nữ trên đời này chết hết, chỉ còn khuyển cái,tôi thà yêu khuyển cái hơn là yêu cô!"

Nói xong, Tịch Mặc Thương không ở lại thêm nữa, quay người rời đi. Trước khi bước ra khỏi phòng bệnh, giọng nói Tử Sở Tuyên lần nữa truyền vào tai.

"Vậy, chúc Tịch Tổng sớm tìm được khuyển cái của cuộc đời mình. Chừng nào kết hôn nhớ gọi tôi tới uống rượu mừng của hai người đó!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play