Iwasaki Gi tỉnh lại lâu hơn Tử Sở Tuyên nghĩ, đến tận sáng ngày thứ hai anh ta mới tỉnh, chính bởi vì như vậy nên Tử Sở Tuyên, Du Thi Cảnh và Phan Việt Vân cùng ở lại đến tận ngày thứ hai.
Chỉ là có một điều cô khá thắc mắc, hai người kia ở lại cô thấy bình thường nhưng tại sao Tịch Mặc Thương cũng ở lại tới giờ vẫn chưa chịu đi?
Không phải lúc nào anh ta cũng nói bản thân rất nhiều việc không có thời gian rảnh hay sao?
"Tịch Mặc Thương, anh tính ở lại đây tới khi nào, không phải anh luôn nói bản thân rất bận hay sao?"
"Tôi bận hay rảnh không cần phải báo, bệnh viện này không phải của cô, tôi muốn ở tới khi nào mặc kệ tôi!"
Tất nhiên là kệ anh rồi, ai rảnh mà quan tâm tới tên nhà anh chứ?
Phan Việt Vân đã đi gọi bác sĩ tới. Sau khi tiêm cho Iwasaki Gi một mũi, tiễn bác sĩ đi, Tử Sở Tuyên kéo cái ghế đến trước giường, ngồi xuống, lấy ra miếng ngọc bội kia giơ lên, không lòng vòng trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.
"Thứ này từ đâu có được?"
Iwasaki Gi không trả lời, anh ta im lặng ngồi ở trên giường. Sắc mặt tái nhợt. Phòng bệnh thoáng chốc im lặng, im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng truyền nước.
"Không trả lời? Anh có tin tôi cho anh thêm phát súng nữa không?"
"Cầu xin tôi đi! Quỳ xuống cầu xin tôi, tự bắn vào tay mình rồi tôi nói cho cô biết tôi lấy nó từ đâu!"
Iwasaki Gi mặc dù đang bị thương, cơ thể vẫn còn rất yếu nhưng khí thế không yếu chút nào, cao ngạo nói với Tử Sở Tuyên với giọng điệu như đang ban ơn.
Phan Việt Vân kinh ngạc nhìn anh ta, rồi lại che mặt không dám nhìn cảnh tiếp theo.
Iwasaki Gi điên rồi đi, bảo một Hoàng Đế quỳ xuống cầu xin còn tự làm mình bị thương đây là muốn chết nhanh hơn sao?
À quên ở đây ngoại trừ anh ra thì đâu ai biết Tử Sở Tuyên trước khi chính là một Hoàng Đế.
Còn Tử Sở Tuyên nghe Iwasaki Gi nói vậy chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cười.
"Cô cười cái gì?"
Đây là lần đầu tiên anh thấy có người nghe anh nói như vậy chẳng những không tức giận mà còn cười được.
"Trước đây cũng có rất nhiều người muốn tôi quỳ xuống cầu xin bọn họ vì tưởng đã năm thóp được tôi. Tất nhiên là tôi sẽ không quỳ. Còn những người đó, anh có muốn biết kết cục của họ hay không? Các người có muốn biết chung cho vui không?"
Tử Sở Tuyên hỏi Iwasaki Gi rồi lại quay đầu hỏi ba người Tịch Mặc Thương, Phan Việt Vân và Du Thi Cảnh, biểu tình có phần ngây thơ. Thấy không ai nói gì, Tử Sở Tuyên lại nói tiếp.
"Tôi để bọn họ quỳ một ngày, rồi đánh gẫy chân tay bọn họ, đâm đủ bốn chín nhát, sau đó cắt từng miếng thịt trên người ném cho chó sói ăn. Lục phủ ngũ tạng của bọn họ tôi đem đi nấu thành cháo đưa cho người nhà bọn họ ăn. Tất nhiên là trong thời gian đó bọn họ luôn giữ được tinh thần tỉnh táo!"
Tử Sở Tuyên giống như chỉ đang ngồi kể chuyện bình thường cho bọn họ nghe. Ba người không biết thế nào nhưng Du Thi Cảnh coi như lĩnh giáo được cái gì gọi là ngây thơ vô tội. Nếu không phải đã được nhìn thấy cô mặt không đổi sắc giết người thì đúng là anh không tin một cô gái nhìn có vẻ chân yếu tay mền, vẻ ngoài xinh đẹp đôi khi có biểu cảm có chút ngây thơ lại từng làm những chuyện ghê sợ như vậy.
Bản thân Du Thi Cảnh thừa nhận không phải anh chưa từng giết người, nhưng nghe Tử Sở Tuyên nói không khỏi cảm thấy rùng mình.
Đem lục phủ ngũ tạng của nạn nhân nấu lên rồi cho người thân nạn nhân ăn, nghĩ tới đã cảm thấy buồn nôn chứ đừng nói ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT