"Giết được tên cầm đầu, tiền là của cô!"

Ý cười trên khuôn mặt Tử Sở Tuyên càng không hề che giấu, ánh mắt dần thay đổi trở lên khát máu.

Một giấy trước cô gái trên miệng nở một nụ cười thân thiện, một giây sau liền như biến thành người khác. Tên cầm đầu lăn lộn ở giới hắc đạo bao nhiêu năm, lúc này cũng nhìn ra được cô gái trước mặt không phải là loại chân yếu tay mền. Ánh mắt đó không giống như đã từng trải qua chém giết rất nhiều mới có được!

Trên mặt hiện lên sự kiêng kỵ, nhưng nghĩ tới bản thân đường đường là lão đại của một băng đảng,lại có nhiêu người như vậy mà sợ một cô gái ngay cả vũ khí cũng không có liền tức giận.

Bị một đứa con gái dọa sợ, tên đó cảm thấy lòng tự trọng bị tổn hại.

"Hứ, nhãi ranh! Ông đây liền tiễn cô đi trước, sau đó sẽ tiễn Tịch Mặc Thương đi cùng cô!"

Tên kia nâng súng lên bắn, Tử Sở Tuyên lập tức lùi lại. Tay đút vào trong túi, triệu hồi ra Hồng Liên.

Nếu trước mặt bọn họ gọi Hồng Liên ra không biết có coi cô thành yêu quái hay không.

Viên đạn bay tới, ngay khi sắp trúng vào mặt Tử Sở Tuyên, một lưỡi dao chặn lại viên đại lại.

Hai vật kim loại va chạm nhau, tạo ra tiếng động,viên đạn rơi xuống đất.

"Cái gì?!"

Tử Sở Tuyên không chậm trễ, chạy nhanh tới trước mặt tên đó, giờ dao lên đâm xuống mắt tên kia.

Cô không thích ánh mắt háo sắc tên này nhìn cô lúc nãy!

Nhưng thật đang tiếc, ngay khi đầu dao gần chạm đến thì tên kia đã lùi lại thoát được.

Tử Sở Tuyên nhíu mày. Tốc độ so với trước kia quả thực chậm hơn không biết bao nhiêu lần!

"Con đàn bà thối! Mau bắn chết cô ta!"

Tên kia bị một người phụ nữ suýt giết chết, càng tức giận hơn.Lập tức hạ lệnh cho đàn em tay.

Súng được xả đạn liên tục. Tử Sở Tuyên lùi lại nấp vào một chỗ.

Cô thật sự nhớ bản thân trước kia. Trước đây giết một người, cô đâu có tốn thời gian như này. Một chưởng là có thể giải quyết đối phương. Bây giờ một cọng tóc của người ta còn không động vào được, thậm trí còn bị dồn vào thế nguy hiểm.

Thứ gọi là súng kia cô cũng đã từng thử uy lực của nó, nếu bây giờ ra còn không phải trên người liền có mấy cái lỗ sao.

Bất quá tên kia nhìn to vậy mà tốc độ cũng thật nhanh. Suýt nữa thì giải quyết được hắn rồi.

Tử Sở Tuyên đấu với tên kia, nhóm người Tịch Mặc Thương lại vô cùng rảnh rỗi đứng xem màn đánh nhau này.

"Tịch Tổng, anh chắc Thiếu Phu Nhân sẽ giết được tên kia chứ?"

"Không biết!"

Tịch Mặc Thương nhàn nhạt trả lời Tần Phong, trên mặt không biểu hiện chút lo lắng nào.

"Cô ta bị người khác giết chết, tôi sẽ có lý do với bà nội!"

Tịch Tổng, tôi càng ngày càng không hiểu anh đang nghĩ gì rồi đấy!

Vừa nãy anh mới nói cô ấy là vợ anh xong, bây giờ lại mong cô ấy bị người ta giết để có lý do không bị lão phu nhân phàn nàn.

"Thế giới khốc liệt, cô ta nếu không thể tự lực dành lấy sự sống, tự bảo vệ mình mà chờ người khác tới cứu thì chết là điều đương nhiên. Cho dù cô ta ở Tịch Gia chỉ là một sự sắp đặt không mong muốn nhưng Tịch Gia không chứa người vô dụng!"

Tần Phong ngẩn người. Đây là lần thứ hai anh nghe thấy Tịch Mặc Thương nói câu này. Lần đầu tiên là lúc gia nhập dưới trướng của Tịch Mặc Thương và đây chính là lần thứ hai.

Mà khoan, Tịch Tổng nói câu này không lẽ là muốn bồi dưỡng Minh Nhạc Y thành thuộc hạ như bọn họ?

Tần Phong thật sự không biết nên đối mặt với cô như thế nào khi cô cũng trở thành thuộc hạ của Tịch Mặc Thương.

Bên phía Tử Sở Tuyên. Cô lấy ra khẩu súng lần trước lấy được ở chợ đen. Trong đầu nhớ lại cách dùng của nó.

Tử Sở Tuyên hít sâu một hơi. Trận chiến chính thức đầu tiên ở thế giới này, không thể thua, như vậy mất mặt lắm!

Và thua không chỉ tiền không có mà ngay cả cái mạng nhỏ này cũng ngỏm luôn.

Khi còn là Hoàng Đế, cái mạng nhỏ này của cô vô cùng đáng giá. Còn tới với thế giới này, chỉ sợ giá trị cái mạng này còn chẳng bằng con kiến. Chết rồi có lẽ sẽ bị vứt vào một xó nào đó.

Từ từ, nếu như cô chết rồi, linh hồn có thể trở về Lăng Huyên Quốc, trở lại với thân phận trước kia hay không nhỉ?

Mắt híp lại, tai nghe tiếng từng viên đạn đang được bắn ra. Thở dài một hơi, cuối cùng cô vẫn là từ bỏ suy nghĩ này.

Chắc phải nghiên cứu trước xem chết rồi linh hồn có thể trở lại Lăng Huyên Quốc hay không. Nhỡ đâu không phải trở lại Lăng Huyên Quốc mà xuống thẳng gặp mặt Diêm Vương Gia thì đúng là không ổn!

Tử Sở Tuyên xông ra khỏi chỗ núp, ánh mắt khẽ chuyển động quan sát địa hình, vừa dùng tốc độ cực nhanh né đạn.

Khóe miệng thoát nhếch lên một đường cung. Đột nhiên, Tử Sở Tuyên thay đổi hướng lao thẳng về phía đám người kia.

Bọn họ giật mình, súng trong tay dừng bắn,trong đầu đều có chung một suy nghĩ.

Chắc không phải là bị dọa đến ngốc rồi chứ? Lao đến phía này rõ ràng là tìm chết mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play