Tử Sở Tuyên cầm đống quần áo mới mua vui vẻ bước ra khỏi trung tâm thương mại. Cô không chỉ mua quần áo nữ mà cả quần áo nam nữa.

Đôi khi là một người đàn ông sẽ tiện hơn!

Tâm trạng đang tốt chưa được bao lâu thì đột nhiên một tiếng nổ làm chấn động vang lên. Khói đen bốc lên ở cách chỗ Tử Sở Tuyên đang đứng không xa.

Gì vậy? Sắp có chiến tranh thế giới sao?

Tử Sở Tuyên bị tiếng nổ làm cho giật mình, suýt nữa làm rơi quần áo. Tài xế láy xe tới, vội mở của kéo cô lên xe.

"Thiếu phu nhân, bên kia chắc đang xảy ra đánh nhau. Lát nữa sẽ có cảnh sát tới giải quyết, chúng ta vẫn là mau chóng rời đi để tránh bị thương!"

Tử Sở Tuyên rút tay lại, vứt toàn bộ đồ mới mua lên xe, ngay khi tài xế đóng cửa xe, cô đã kịp thời xuống xe.

"Thiếu phu nhân, sao cô lại xuống? Mau lên xe! Ở đây bây giơ đang rất nguy hiểm!"

" Tôi mới nhớ ra còn có chuyện cần xử lý, làm phiền mang giúp tôi mấy thứ này giúp tôi về Tịch Gia. Cảm ơn trước!"

"Thiếu phu nhân!"

Tử Sở Tuyên không nghe kịp tài xế nó gì, chạy thẳng tới nơi khói đen bốc lên.

Không phải cô tới tìm chết hay góp vui, chỉ là muốn nhìn chút xem cách thế giới này giải quyết bằng bạo lực thôi!

Nơi khói đen bốc lên cũng cách đó tầm hơn hai trăm mét. Chỗ đó là một bãi đất đang thi công, có vài chiếc xe đậu ở đó, nhưng vài chiếc dang bốc cháy. Nếu cô nhìn không lầm thì còn có cả thi thể đang nằm trên đất.

Xem ra nơi này đang diễn ra một trân chiến khá khốc liệt!

Đế Đô cũng tương đồng với kinh thành, nơi trung tâm của một đất nước, vậy mà dám ở đây giết người bừa bãi. Đây là không coi những người lãnh đạo ra gì?

Mắt khẽ nhấc lên, một thứ gì đó rất nhỏ vụt đến chỗ Tử Sở Tuyên đang đứng. Giác quan cảnh báo nguy hiểm, khi Tử Sở Tuyên vừa tính tránh đi, một bàn tay kéo cô đi.

Một giọng nói âm trầm truyền đến từ đỉnh đầu.

"Minh Nhạc Y, cô tới đây tìm chết à?"

Ý, giọng nói này nghe quen quen nha!

Sao giống giọng của Tịch Mặc Thương thế nhỉ?

Quay người lại nhìn, vậy mà lại thật sự là Tịch Mặc Thương.

Cũng quá trùng hợp đi!

Đi hóng chuyện mà cũng gặp phải anh ta là sao?

"Tôi còn tưởng anh bận chuyện gì, hóa ra là bận đi giết người!"

Tử Sở Tuyên nói với giọng bỡn cợt, mắt liếc nhìn tình hình khói lửa bên ngoài, trên mặt không hiện lên chút sợ hãi nào.

Thuộc hạ phía sau nghe lời nói bỡn cợt của Tử Sở Tuyên mà đổ mồ hôi lạnh.

Cô gái à, lão đại của chúng tôi không biết thương hoa tiếc ngọc đâu! Cho dù cô có đẹp thật nhưng lão đại chúng tôi là tảng băng cấm dục, cô đang đùa với Thần Chết đấy!

Chỉ có Tần Phong không có biểu cảm gì quá đặc biệt. Nếu để bọn họ biết được cô gái này từng đè Tịch Tổng không chỉ một lần, không biết biểu cảm sẽ khoa trương tới mức nào?!

"Đúng là tôi đang bận giết người, cô có muốn một suất hay không?"

"Đương nhiên là có! Nhưng thật đáng tiếc, hiện tại tôi chưa muốn chết a! Chừng nào tới lúc đó, tôi nhất định sẽ tới tìm anh. Nhớ chôn cất tôi thì đốt nhiều vàng mã chút!"

Vẻ mặt của Tử Sở Tuyên giống như đang nói với Tịch Mặc Thương, không đúng hơn là khiêu khích anh, thách anh giết được cô!

Mắt Tịch Mặc Thương hơi híp lại, ẩn ẩn sát khí.

Những người phía sau nhìn lão đại nhà mình, sợ tới mức biến sắc.

"Cô cảm thấy, tôi không dám giết cô sao?"

"Dĩ nhiên là...phải! Không phải anh không dám giết tôi, mà là anh giết không được tôi!"

Lời nói tự tin, không che giấu được vẻ ngông cuồng trong đó. Cái mạng nhỏ này của cô khong phải muốn lấy là lấy được!

Có chết cô cũng phải kéo theo người bầu bạn!

Nếu Tịch Mặc Thương muốn giết cô, cô không ngại đồng quy vu tận, kéo anh ta đi chung!

Tử Sở Tuyên và Tịch Mặc Thương đứng đối diện với nhau. Một người thì vẻ mặt lạnh tanh còn một người lại bầy ra biểu cảm vui vẻ. Nhưng mà không khí này cứ có cảm giác như nước với lửa đang đấu với nhau vậy!

__________________________

Chủ nhật mình sẽ bão

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play