Ngồi trên xe trở lại Tịch Gia, Tử Sở Tuyên đột nhiên nhớ tới cô vẫn không biết dùng hai cái thẻ đen kia như thế nào.

"Ờ, cái đó, có thể cho tôi hỏi một chút vấn đề được?"

"Dĩ nhiên là được! Thiếu phu nhân, cô muốn hỏi cái gì?"

Tài xế đang lái xe, không nghĩ cô sẽ nói chuyện. Lúc đầu có chút ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

"Hai cái thẻ đen này dùng thế nào?"

Lần này tài xé không phải ngẩn người nữa mà trực tiếp đơ người luôn. Ánh mắt tài xế nhìn cô như nhìn sinh vật lạ Tử Sở Tuyên thoáng chút xấu hổ, vội vàng ho nhẹ một cái.

"Khụ, tôi trước giờ chưa dùng mấy cái này bao giờ nên không biết cách!"

Ở thế giới của cô thì làm gì có mấy cái thứ như thế này, hai thế giới đâu có sử sụn loại tiền tệ giống nhau.

Nhưng câu nói của cô khi lọt vào tai tài xế lại có một ý nghĩ hoàn toàn khác.

Thiếu phu nhân thật đáng thương, thẻ tín dụng dùng như thế nào mà còn khoong biết. Xem ra lúc cô ấy sống ở Túc Gia đã chịu không ít khổ sở.

Nhìn thấy ánh mắt thương hại của tài xế, trong lòng Tử Sở Tuyên không khỏi nghi hoặc.

Ông ấy là bị sao vậy?

Ánh mắt đó là sao?

" Có vấn đề gì sao?"

"Không có!"

Tài xế giải thích sơ qua một lượt cho Tử Sở Tuyên nghe. Cô nghe cũng đã hiểu một chút. Không khỏi cảm thán, thế giới này thật sự rất tiến bộ, so với cái thế giới của cô thì không biết hơn bao nhiêu lần.

"Mà khoan đã, muốn lấy được tiền mặt từ trong cái thẻ này cần phải có mật khẩu sao?"

"Đúng vậy! Nếu cô đi mua đồ thanh toán thì không cần đến mật khẩu, nhưng bế cô cần tiền mặt thì nhất định phải có mật khẩu thì mới có thể rút được!"

Xem ra lát nữa về cần tìm Tịch Mặc Thương hỏi xem mật khẩu rồi. Đồng cả tên Triệu Chí Kính kia nữa.

Đưa có cho cô cái thẻ này mà không nói mật khẩu cho cô biết, đúng là không có tâm gì hết!

"Đúng rồi, tôi muốn mua một chút đồ!"

"Vậy để tôi chở cô tới trung tâm thương mại trước rồi mới vè Tịch Gia!"

"Cảm ơn!"

"Không có gì! Thiếu phu nhân khách khí rồi!"

Tử Sở Tuyên ở trong xe đem lớp tẩy lau đi. Cô chỉ ngụy trang lúc cần thiết, còn khi không cần đến thì nên để cái mặt thông thoáng một chút.

Tài xế chở Tử Sở Tuyên tới một trung tâm thương mại rất lớn, nằm ngay giữa trung tâm của Đế Đô.

Cảnh tượng phồn hoa, hoa lệ, tấp nập đập ngay vào mắt cô khi vừa tới trung tâm Đế Đô.

Nhiều tòa nhà cao chọc trời, các cửa hàng, ngôi nhà nhiều như nấm. Dòng người tấp nập qua lại.

Cho dù là kinh thành Lăng Huyên Quốc, nơi được mệnh danh là náo nhiệt nhất cũng khó sánh bằng!

"Thiếu phu nhân, chúng ta tới nơi rồi! Đây chính là trung tâm thương mại lớn nhất ở Đế Đô, cũng là nơi do Tịch Gia dựng lên. Nếu có người làm khó cô, cứ nói là người Tịch Gia. Tôi ở ngoài này chờ cô!"

"Được! Tôi đã biết!"

Tử Sở Tuyên bước xuống xe, đi vào trung tâm thương mại. Đứng bên ngoài nhìn lên trung tâm thương mại này, cô không khỏi cảm thán.

Thật lớn!

Nhìn sơ qua chắc là tầm 10 tầng. Ngay cả cái cửa ra vào thôi mà đa có thể to bằng một cái cổng thành.

Hôm nay trời khá nắng. Tia năng chiếu xuống gương mặt của Tử Sở Tuyên.

Bàn tay che trước đôi mắt ngăn những tia nắng chiếu xuống. Không ít người qua đường phải dừng lại nhìn Tử Sở Tuyên.

Tử sở Tuyên thực sự rất đẹp, gương mặt vừa sắc sảo vừa pha chút ngây thơ của thiếu nữ mới lớn, từng đường nét trên khuôn mặt tuy không đạt tỉ lệ vàng hưng lại khiến cho người khác nhìn vào thổn thức không thôi.

Một nét đẹp mang thiên hướng cổ điển rõ rệt, dịu dàng như tiểu thư khuê các.

Cô gái này là ai?

Cứ tưởng Kim Như Thuần đã đẹp lắm rồi, thật không ngờ còn có người còn đẹp hơn cả Kim Như Thuần!

Cô gái này chắc là từ bên ngoài tới, chứ nếu không người đẹp như này ở Đế Đô mà bọn họ không biết.

Đối với nhưng ánh mắt của người qua đường, Tử Sở Tuyên hoàn toàn không để ý.

Trước khi cũng có không ít ánh mắt từng nhìn cô như vậy, cô đã quên rồi!

Tài xế nói, thời buổi hiện tại không nhất thiết cần tới tiền mặt. Muốn thanh toán chỉ cần đưa thẻ là được. Cũng thật tiện!

Vừa đặt chân vào trung tâm mua sắm liền có một người phụ nữ trẻ cúi đầu chào cô, Tử Sở Tuyên cũng lịch sự chào lại.

Cô mặc dù thân là Hoàng Đế nhưng khi còn nhỏ được dậy dỗ bởi các nhà sư. Cô hiểu được bản thân khi nào khi nào nên kiêu ngạo, khi nào nên thu mình.

Cô cũng hiểu ra được, Thiên Tử cũng chỉ là cái danh xưng mà mọi người hay gọi Hoàng Đế mà thôi, chứ Hoàng Đế chẳng qua cũng chỉ là con người bình thường, đều được sinh ra, trải qua một dời người rồi chết đi.

Tử Sở Tuyên ngửa mắt lên nhìn. Bên trong khiến cho cô hoa hết cả mắt. Thật sự rất cao.

Cô nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng tiến đến chỗ nhân viên.

"Xin hỏi một chút, không biết khu vực bán quần áo ở đâu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play