"Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi. Tôi trả lại thẻ cho anh, anh cho tôi Hồng Liên!"

"Hồng Liên?! Ý của cô chính là con dao cổ kia?"

"Đúng vậy!"

"Vậy ra Hồng Liên chính là tên con dao cổ này! Mà khoan đã làm sao cô biết được tên của nó?"

Tôn Dịch không chỉ tốn 300 tỷ mua lại con dao cổ này, mà còn tốn thêm một khoản tiền để mời chuyên gia về dám định. Kết quả mất tới vài ngày cũng chỉ xác định được niên đại của nó

Vậy mà người phụ nữ trước mặt không biết được tên gọi, nhìn phản ứng này xem chừng rất quen thuộc con dao cổ kia

"Chuyện này anh không cần biết! Thẻ trả lại anh, đồ thuộc về tôi!"

Tử Sở Tuyên đem thẻ đen của Tôn Dịch ném lên bàn. Tôn Dịch làm sao có thể chịu thỏa hiệp

Trong thẻ đen đó cùng lắm chỉ có hơn 200 tỷ, anh vì mua con dao cổ này không chỉ tốn hơn 300 tỷ mà còn bị lão gia tử ở nhà khóa hết thẻ tín dụng. Hiện tại muốn anh từ bỏ nó chỉ để lấy lại 200 tỷ, nằm mơ đi!

"Bổn Thiếu mặc kệ cô có thân phận gì,nếu còn không trả đồ cho tôi, đừng trách tôi không khách khí. Có là phụ nữ đi chăng nữa, tôi cũng đánh!"

"Không khách khí thì không khách khí! Không muốn thỏa hiệp thì thẻ cũng đừng lấy lại nữa!"

"Này! Đừng tưởng cô là người phụ nữ của Mặc Thương mà thôi sợ không dám làm gì cô! Cô có biết tôi là ai hay không? Có tin chỉ cần một câu nói của tôi liền có thể tống cô ra khỏi Đế Đô này hay không?!"

Tử Sở Tuyên nghe thấy lời anh ta nói, ánh mắt không khỏi di chuyển đến Tịch Mặc Thương đang ngồi ung dung trên ghế. Cho dù không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào trên mặt anh ta, nhưng cô biết anh ta chỉ đang ngồi xem màn kịch này, hoàn toàn không có ý định xen vào hay nói giúp cô!

"Tịch Thương, anh không được vì sắc mà quên bạn đâu đấy!"

Tôn Dịch cứ nghĩ Tử Sở Tuyên nhìn sang Tịch Mặc Thương là muốn nhờ anh ta giúp cô. Nhưng đây chính là điều mà Tôn Dịch nghĩ sai nhất!.

||||| Truyện đề cử: Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật |||||

"Ai nói tôi là người phụ nữ của anh ta?"

Cô là một Hoàng Đế, không phải Công Chúa mà cần Phò Mã!

Cho dù bây giờ không còn là Hoàng Đế nữa thì cũng không có nghĩa là cô cần dựa vào người khác để sống!

Tử Sở Tuyên cô không cần dựa hơi vào bất kỳ kẻ nào!

Cô không thuộc về bất cứ ai!

Lời của Tử Sở Tuyên khiến cho Tôn Dịch và Triệu Chí Kinh không khỏi kinh ngạc. Còn Tịch Mặc Thương nghe thấy câu này, mày không khỏi nhíu lại

Từ trước tới nay, không biết có bao nhiêu người phụ nữ mong muốn anh có thể liếc nhìn bọn họ một lần. Vậy mà người phụ nữ này lại khen ngược, thậm trí nghe giọng điệu còn có vẻ như bất mãn khi Tôn Dịch nói cô là người phụ nữ của anh!

Đột nhiên, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, một nam phục vụ từ bên ngoài bưng rượu bước vào

"Làm phiền các vị rồi, tôi tới đưa rượu!"

Không ai nói chuyện, bầu không khí có chút quỷ dị. Ánh mắt Tôn Dịch nhìn cô không thể nào che giấu sự tức giận. Ngược lại Tử Sở Tuyên hoàn toàn không nhìn đến anh ta

Trong đầu cô lúc này chỉ muốn về nhanh để kiểm tra xem Hồng Liên có bị tổn hại gì không!

Đột nhiên, ý thức cảm nhận được nguy hiểm ập đến. Hai mắt cô trở lên sắc lẹm, ánh mắt tỏa ra sát khí khủng bố

Nam phục vụ kia sau khí đặt rượu xuống bàn, anh ta rút ra khẩu súng được giấu trên người, nhắm tới Tịch Mặc Thương

Tịch Mặc Thương phản xạ rất nhanh, dùng tốc độ cực nhanh né đạn

Tử Sở Tuyên nhìn cảnh này, ánh mắt không khỏi hiện lên kinh ngạc

Rõ ràng anh ta không có nội lực nhưng tốc độ kia có thể sánh ngang với những tuyệt thế cao thủ!

Cô nhận ra được, tốc độ của thứ kia rất nhanh, so với tốc độ của cung tên còn không biết nhanh hơn bao nhiêu lần. Vậy mà tốc đọ của Tịch Mặc Thương còn nhanh hơn!

Người này nếu như ở thế giới của cô, Tử Sở Tuyên có thể chắc chắn anh ta không phải thành Đại Tướng Quân thì cũng phải trở thành một tuyệt thế cao thủ!

Người kia thấy không bắn trúng Tịch Mặc Thương liền chuyển mục tiêu thành cô. Nhưng lần này anh ta chưa kịp bắn thì đã bị Tử Sở Tuyên cướp được súng

Cô nhìn thấy khẩu súng trong tay anh ta liền nhớ tới cây súng đã bị Tịch Mặc Thương lấy lại. Lúc đó, trong lòng cứ luôn nuối tiếc vì chưa kịp nghiên cứu được gì mà đã bị Tịch Mặc Thương lấy lại. Hiện tại có người dâng đến tận cửa, không lấy đúng là uổng phí. Huống chi đối phương là muốn giết cô!

Người kia không ngờ tốc độ của cô lại nhanh như vậy. Anh ta chưa kịp bắn, Tử Sở Tuyên đã đem cổ tay anh ta vặn ngược lại, cướp lấy khẩu súng

Nhớ tới cách thức anh ta vừa sử dụng nó để ám sát Tịch Mặc Thương, cô bắt chước làm theo

Tiếng súng vang lên trong căn phòng, người kia bị bắn trúng tim, chết không nhắm mắt

Dây buộc mặt nạ của cô bị lỏng, tiếng súng vừa dứt, mặt nạ cũng rơi xuống

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play