Người đàn ông vừa dứt lời, Ôn Noãn đã cụp mắt xuống, che giấu vẻ hoảng loạn và ngượng ngùng.

Nhưng nhịp tim lại như sấm sét bên tai, tiếng động rất lớn.

Để che đậy nhịp tim của mình, Ôn Noãn không còn cách nào khác ngoài việc tìm điều gì đó để nói.

"Vừa rồi anh nói.. là điện thoại của em?"

Lúc nói chuyện cô cũng không dám nhìn vào mắt người đàn ông, sợ bị anh "ăn luôn".

Ôn Noãn cũng không chú ý đến, khi nghe cô nhắc đến điện thoại, khóe môi Giang Yến khẽ nhếch lên một chút.

Giọng nói vẫn ấm áp như cũ.

"À, là điện thoại của em."

"Anh thấy không có ghi chú nên bắt máy, xin lỗi!"

Rốt cuộc Ôn Noãn cũng ngước mắt lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, muốn nói không sao cả.

Chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, cho dù có ghi chú, anh giúp cô trả lời cũng không thành vấn đề.

Dù sao tính đến hiện tại, trên đời này những người có thể kết giao với cô, trong lòng cô không ai quan trọng bằng Giang Yến.

Nhưng Ôn Noãn vẫn chưa kịp mở miệng, Giang Yến đã nói tiếp.

"Nghe giống như là Lục Tư Minh!"

"Anh tiếp điện thoại nhưng không có lên tiếng, trực tiếp cúp máy!"

Dừng một chút, người đàn ông áp xuống chút khó chịu trong lòng, mỉm cười với Ôn Noãn.

"Anh đến thư phòng, em.. có thể gọi lại cho anh ta."

Tuy rằng trong lòng không vui nhưng Giang Yến vẫn cố nhịn xuống.

Bởi vì Ôn Noãn có quyền tự do lựa chọn người để liên lạc, anh không thể quá độc đoán ngang ngược, nên cho cô ấy đủ không gian cá nhân.

Nghĩ như vậy, Giang Yến mới miễn cưỡng thuyết phục được bản thân.

Vừa dứt lời, anh đi vào phòng thay quần áo lấy áo ngủ, định mặc xong áo ngủ sẽ đến thẳng thư phòng ở đối diện.

Đợi Ôn Noãn gọi lại cho Lục Tư Minh xong anh sẽ quay lại, nếu anh ở đây Ôn Noãn sẽ không tiện nói chuyện.

Giang Yến vừa mới xoay người, Ôn Noãn đã ở phía sau đuổi theo ôm lấy eo anh.

Hai bàn tay dịu dàng ôm lấy vòng eo nhỏ hẹp nhưng rắn chắc của anh, chạm vào làn da của anh, giống như hai quả cầu lửa đột nhiên va chạm, tia lửa bắn ra, nhiệt độ càng thêm mãnh liệt.

Cơ thể người đàn ông cứng đờ, thân hình cao lớn thon dài đứng trong căn phòng thiếu sáng, anh khó khăn lăn lộn hầu kết.

Sau một lúc lâu mới phát ra một chút âm thanh.

"Noãn Noãn.."

Ôn Noãn lên tiếng đáp lại, sau đó buông lỏng eo người đàn ông ra, đi vòng đến trước mặt anh.

Tiếp tục dùng đôi mắt đen láy đó ngước nhìn anh, ánh mắt kiên định, giọng nói nhẹ nhàng.

"Đừng đến thư phòng.."

"Ở lại đây."

Giọng cô gái nhẹ nhàng, ấm áp như nắng ấm giữa mùa đông.

Nó dễ dàng làm tan chảy trái tim băng giá của Giang Yến.

Anh giấu sự ngạc nhiên trong mắt, cúi người ôm lấy eo cô, thân thể áp sát vào cô.

Hơi thở phả bên tai Ôn Noãn, nóng bỏng như lửa.

"Không cần gọi lại cho anh ta sao?"

Ôn Noãn giữ anh ở lại, Giang Yến lập tức không muốn rời đi.

Anh hận không thể ký sinh lên người cô, cùng cô mãi mãi ở bên nhau.

Nhưng về cuộc gọi của Lục Tư Minh, vẫn nên nói rõ ràng.

"Noãn Noãn, anh không ngại việc em gọi lại cho anh ấy."

Ôn Noãn leo lên vai anh, Giang Yến bị động đỡ lấy đùi cô, để cô quấn lên eo anh.

Gợn sóng trong lòng nhẹ đi, người đàn ông cố gắng ẩn nhẫn, lúc này mới không cúi đầu hôn cô.

Anh chỉ cười nhẹ.

"Đây là đang làm gì? Chủ động đưa đến tận cửa cho anh ăn à?"

"Không phải.."

Ôn Noãn đỏ mặt liếc anh một cái, đầu tựa vào vai anh, hai tay ôm lấy cổ anh.

Sau một lúc im lặng, cô mới thì thầm nói.

"Ôm em lên giường.. đi ngủ."

Giang Yến đành tước vũ khí đầu hàng trước giọng nói nhẹ nhàng đầy thẹn thùng của cô gái.

Cô nói như thế nào, anh liền làm như thế đó.

Ôm cô đến bên giường, cùng cô nằm xuống.

Sau đó, Ôn Noãn xoay người cầm lấy di động trên tủ đầu giường bên cạnh.

Chậm rãi lùi trở về vòng tay của Giang Yến, áp lưng vào vòm ngực ấm áp của anh, chỉ cách nhau một chiếc khăn mỏng.

Cô thao tác trên điện thoại của mình, vào giao diện lịch sử cuộc gọi, thấy một dãy số quen thuộc mà bản thân đã thuộc lòng.

Ánh mắt cô dừng lại trên dãy số vài giây, Ôn Noãn nói với Giang Yến đang kề sát phía sau cô.

"Về sau di động của em anh có thể tùy ý xem, bất luận là ai gọi, anh đều có thể trả lời."

"Với em, Lục Tư Minh không khác gì người xa lạ, vì vậy anh không cần phải để tâm đến anh ta."

Ôn Noãn vừa nói vừa kéo dãy số quen thuộc đó vào danh sách đen.

Thao tác được thực hiện ngay dưới ánh mắt của Giang Yến.

Người đàn ông đang dán sát sau lưng cô biểu tình hơi trì trệ, một lúc sau mới vòng tay qua eo Ôn Noãn, muốn đem cô ép sát vào cơ thể mình.

Sau khi Ôn Noãn kéo số điện thoại của Lục Tư Minh vào danh sách đen, cô đặt điện thoại sang một bên, xoay người lại ôm Giang Yến.

Hơi thở lan tỏa trên lồng ngực ấm áp của anh.

"Giang Yến, em sẽ cố gắng trở thành người vợ tốt của anh."

Giọng nói nhẹ nhàng của cô như một chiếc lông vũ lướt qua trái tim Giang Yến.

Một cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, người đàn ông vuốt tóc cô gái, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm như bông của cô.

Hôn đến khi Ôn Noãn khó khăn hít thở, da thịt nóng ran, Giang Yến mới miễn cưỡng buông cô ra.

"Em đã làm rất tốt!"

Giọng nam trầm thấp mê hoặc, nói xong hơi thở ấm áp lại hôn lên đỉnh tóc Ôn Noãn.

Suốt cả quá trình Ôn Noãn vẫn luôn kìm nén, sợ Giang Yến mất khống chế, thật sự sẽ ăn cô luôn.

Mãi cho đến khi người đàn ông ôm cô vào lòng, lẳng lặng ôm lấy, không có hành động nào khác.

Lúc này Ôn Noãn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ngượng ngùng nép vào ngực anh, càng ôm chặt hơn.

Thì thầm nói một câu chúc ngủ ngon.

Giang Yến đáp lại một câu ngủ ngon, ôm cô tiến vào giấc ngủ, đến khi Ôn Noãn đã ngủ, hô hấp đều đều an ổn.

Anh mới nghiêm túc suy nghĩ đến cuộc điện thoại của Lục Tư Minh.

Trên thực tế có thể nhìn ra được, Ôn Noãn đã sớm xóa bỏ thông tin liên lạc của anh ta.

Có lẽ cô không nghĩ tới Lục Tư Minh sẽ chủ động gọi cho cô, nên ngay từ đầu không trực tiếp kéo đối phương vào danh sách đen.

Mà hiện tại, vì muốn để anh yên tâm, Ôn Noãn đã chặn Lục Tư Minh ngay trước mặt anh.

Chỉ cần nghĩ đến Ôn Noãn làm tất cả những việc này vì mình, trong lòng Giang Yến bất giác mừng thầm.

Ít nhất nó chứng minh được cô ấy quan tâm đến anh, thậm chí còn nhiều hơn những gì anh đã nghĩ.

Tuy rằng chờ đợi Ôn Noãn đáp lại có thể là một quá trình rất dài.

Nhưng Giang Yến nguyện ý chờ đợi, anh thậm chí còn cảm thấy quá trình chờ đợi này là một loại hạnh phúc cùng ngọt ngào.

* * *

Sáng hôm sau, tuyết ngừng rơi.

Khi Ôn Noãn thức dậy, bên cạnh đã không còn ai.

Cô còn nghĩ rằng Giang Yến đã đến công ty rồi, nhưng sau khi tắm rửa xong, cô đi xuống lầu, lại thấy bóng dáng người đàn ông đang bận rộn trong bếp.

Giang Yến biết nấu ăn, có lẽ là anh cố tình học qua.

Chỉ là Giang Phàm nói rằng trước khi Ôn Noãn chuyển đến ngôi nhà này, anh ấy chưa bao giờ nấu ăn.

Hiện tại Giang Phàm đã chuyển đi, Giang Yến cũng thay đổi chính mình, muốn nấu đồ ăn ngon cho Ôn Noãn.

Thức ăn kiểu Pháp, thức ăn kiểu Hàn.. thường xuyên thay đổi khẩu vị.

Nhưng Ôn Noãn vẫn thích nhất là đồ ăn Trung Quốc.

Đặc biệt là những món Giang Yến nấu tại nhà, có vẻ như đang chiều chuộng khẩu vị của cô, hơn một nửa là món cay.

Sau bữa sáng, người đàn ông đến công ty.

Ôn Noãn đến thư viện học bài, bữa trưa tùy tiện ăn một chút ở bên ngoài, sau đó lại ở thư viện học bài đến tối thì về nhà.

Hôm nay Giang gia và Tống gia có đại hỉ, cả hai nhà đang bận rộn chuẩn bị cho tiệc đính hôn tối nay.

Vì thế Giang Nhu không có thời gian rảnh đến tìm Ôn Noãn.

Chiếc váy trước đó cô mua cho Ôn Noãn đã bị Giang Yến loại bỏ.

Khi Ôn Noãn từ thư viện trở về Giang Sơn Lệ Cảnh, đúng lúc Trần Hiến mang theo đoàn đội đến đây tạo hình cho Ôn Noãn.

Bảy giờ tối, Ôn Noãn được Trần Hiến đưa đến một trang viên ở ngoại ô thành phố S.

Nghe nói đây là tài sản của chú hai, tiệc đính hôn tối nay sẽ được tổ chức tại trang viên này.

Bởi vì là vũ hội, những nhân vật nổi tiếng trong vòng này đến tham gia về cơ bản đều mang theo bạn nhảy.

Khi Trần Hiến đưa Ôn Noãn đến cổng trang viên, Giang Yến đã đợi sẵn.

Xung quanh anh có một vài người, phần lớn bọn họ muốn mượn cơ hội làm quen với Giang Yến.

Mở đường cho sự hợp tác trong tương lai.

Người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, trời sinh dáng người như chiếc giá áo.

Tây trang cùng giày da mặc lên người anh, chính là sự giải thích đầy đủ nhất cho cụm từ quý ông lịch thiệp.

Thấy Trần Hiến xuống xe, người đàn ông lịch sự từ chối những người xung quanh đến bắt chuyện.

Dời bước đi qua, tự mình kéo ra cửa sau của chiếc Bentley, đón Ôn Noãn bước xuống.

Cô không mặc chiếc váy đỏ diễm lệ mà Giang Nhu đã chọn.

Thay thế bằng chiếc váy dạ hội đuôi cá màu đen mà Giang Yến đã chuẩn bị sẵn cho cô, thiết kế lệch vai làm nổi bật xương quai xanh thanh tú và bờ vai hoàn hảo của Ôn Noãn.

Đối lập với lần trước đến nhà cũ Giang gia, đêm nay Ôn Noãn như một con bướm đen.

Khí chất lạnh lùng cấm dục, lại xinh đẹp đến mức khiến người khác ngạt thở, không nhịn được muốn đến gần, khám phá, làm quen với cô.

Cho dù sánh vai với Giang Yến thì Ôn Noãn cũng không hề thua kém.

Hai người họ khi đứng chung khung hình, chắc chắn khiến cho người khác có cảm giác được mở rộng tầm mắt, trời sinh một đôi.

Thật ra trên đường tới đây Ôn Noãn vẫn luôn lo sợ.

Lúc ở trong xe, cô luôn nắm chặt tay, chỉ có thể dựa vào hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.

Nếu người đầu tiên cô nhìn thấy khi bước xuống xe không phải là Giang Yến, Ôn Noãn nghĩ bản thân lúc này chắc chắn sẽ rụt rè, lo lắng.

Vì có anh bên cạnh nên cô mới có thể ổn định tinh thần, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bình thản bước lên phía trước dưới ánh nhìn của người khác.

Giang Yến dường như cũng nhận ra sự lo lắng của cô.

Vốn dĩ Ôn Noãn sẽ khoác tay anh tiến vào sân khấu, nhưng người đàn ông tiến lên hai bước lại dừng lại, dưới ánh mắt bao người, anh thu lại khuỷu tay, vòng tay ôm lấy eo thon của cô.

Chỉ là một hành động nhỏ, lại làm Ôn Noãn thu hút thêm nhiều sự chú ý hơn từ những người qua đường.

Bởi vì tất cả những người đến tham gia bữa tiệc tối nay đều sẽ mang theo bạn nhảy.

Nhưng bạn nhảy không có nghĩa bọn họ có quan hệ thân mật.

Người phụ nữ khoác tay người đàn ông chỉ là một loại nghi thức tiến vào địa điểm tổ chức.

Nhưng người đàn ông ôm eo người phụ nữ bước vào khuôn viên, điều này chứng minh, bọn họ không phải chỉ có quan hệ bạn nhảy.

Tin tức Giang Yến kết hôn trước đó đã lan truyền trong giới, chẳng qua là mọi người đều không thể tin được.

Đường đường là một người có quyền lực, kết hôn lại chẳng có chút động tĩnh nào, vì vậy thật khó để không nghi ngờ tính xác thực của những tin đồn.

Chuyện đến hiện tại, Giang Yến ôm eo Ôn Noãn bước vào bữa tiệc.

Những tiếng nói hoài nghi trong vòng này cũng tự nhiên biến mất.

* * *

Ôn Noãn căn bản không rảnh quan tâm đến những ánh nhìn xung quanh.

Một nửa sự chú ý của cô đổ dồn vào bàn tay của Giang Yến trên eo mình, một nửa còn lại bị chi phối bởi khung cảnh tráng lệ của trang viên này.

Nó giống như đang ở trong một giấc mơ lung linh.

Không thực tế, như đi trên mây, bồng bềnh.

Sự tò mò này kết thúc bằng việc gặp một trong những nhân vật chính của bữa tiệc tối nay.

Ôn Noãn theo Giang Yến dừng lại, tầm mắt tập trung vào người đàn ông lạ mặc tây trang và đi giày da cách đó hai bước.

Gương mặt kia cùng Giang Nhu có bốn năm phần giống nhau, đặc biệt là lông mày và đôi mắt.

Chỉ một cái chớp mắt Ôn Noãn đã đoán ra thân phận của người kia.

Hẳn là con trai cả của chú hai Giang Khải Minh, hình như tên là Giang Lãng.

Cũng chính là anh trai của Giang Nhu, em họ trên danh nghĩa của Giang Yến.

"Anh cả, đã lâu không gặp!"

Giang Lãng rời mắt khỏi Ôn Noãn, lập tức dừng lại trên người Giang Yến.

Vì bữa tiệc tối nay, anh ta phải mất ba giờ để tạo hình.

Nhưng hiện tại đứng trước mặt Giang Yến, Giang Lãng lại cảm thấy mình vẫn kém hơn một chút.

Người đàn ông kia, trên người mang một loại khí chất của kẻ thống trị thế giới.

Đôi lông mày mỏng lạnh lùng, một ánh mắt, một cái gật đầu lấy lệ cũng đủ nghiền ép bao đấng mày râu đêm nay.

Ánh mắt Giang Lãng chỉ có thể lần nữa quay lại trên người phụ nữ bên cạnh anh.

Khóe miệng nhếch lên, kéo ra độ cong mang vẻ kinh miệt.

"Vị này chắc là chị dâu, nghe danh đã lâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play