Trong thời gian đó Giang Yến trả lời điện thoại do Trần Hiến gọi đến, nhắc nhở anh một giờ sau có cuộc họp hội đồng quản trị.
Tiếp xong điện thoại anh cũng không vội đi.
Quay lại ghế sô pha cùng Ôn Noãn ăn thêm hai miếng nữa, canh chuẩn thời gian vừa kịp lúc mới rời đi.
Dù sao nội dung cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay cũng không quan trọng, đơn giản là thảo luận việc bổ nhiệm chức vụ cho Giang Lãng sau khi về nước.
Vì muốn Giang Lãng vào công ty giữ chức vụ phó tổng, chú hai cũng thật là vừa đấm vừa xoa, dốc hết sức lực.
Giang Yến không có ý định tham dự cuộc họp đúng giờ.
Vì vậy lúc Ôn Noãn tiễn anh ra cửa, khi đến trước chiếc xe Maserati màu đen, anh còn cùng Ôn Noãn trò chuyện một lúc.
Nội dung chỉ xoay quanh vấn đề vết thương trên vai Ôn Noãn.
Một lần lại một lần nhắc đi nhắc lại, không cảm thấy phiền.
Ôn Noãn kiên nhẫn lắng nghe, nhưng không biết từ lúc nào ánh mắt cô lại rơi vào chiếc cà vạt xiêu vẹo của Giang Yến.
Lúc sau, Giang Yến cũng bắt đầu chú ý đến ánh mắt của cô.
Anh cụp mắt liếc nhìn cà vạt, khẽ nâng tay định chỉnh lại một chút, nhưng lại lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó.
Đôi mi thanh mảnh của người đàn ông hơi nhướng lên, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa ý cười, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
"Làm sao vậy? Em đang nhìn gì thế?"
Ôn Noãn bị lời nói của anh kéo lại tinh thần, hơi ngước mắt, bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Giang Yến.
Cô do dự một lúc sau đó chỉ vào chiếc cà vạt: "Lệch rồi!"
Giang Yến ậm ừ một tiếng, giọng nói trầm ấm hỏi:
"Có thể làm phiền Noãn Noãn giúp anh chỉnh lại không?"
Ôn Noãn sửng sờ một lúc, sau đó đáp lại: "Được!"
Ngay sau đó, cô nghiêng người đến gần thân hình cao lớn của Giang Yến, nhón chân sửa sang lại cà vạt cho anh.
Cũng không tính là quá khó khăn, người đàn ông khom lưng cúi thấp người, để cô tùy ý sờ soạng.
Trong suốt quá trình, Giang Yến vẫn luôn duỗi tay đỡ eo Ôn Noãn, sợ cô không đứng vững sẽ té ngã.
Thực ra cũng chỉ là vấn đề thắt cà vạt thôi, rất đơn giản.
Tuy Ôn Noãn không biết thắt cà vạt, nhưng kéo thẳng chiếc cà vạt đã thắt thì vẫn có thể làm tốt.
Vài giây trôi qua, cô gái nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Xong rồi!"
Dứt lời, Ôn Noãn liền lùi lại.
Nhưng bàn tay của Giang Yến đặt trên eo cô bỗng nhiên siết chặt, không để cô rời đi.
Ôn Noãn bị cánh tay cường tráng của người đàn ông kéo vào trong ngực rộng lớn ấm áp.
Trái tim Ôn Noãn đập lỡ một nhịp, bên tai cảm thấy nóng lên.
Nhưng tất cả những điều này đều bị hơi ấm trong vòng tay anh hòa tan, cô dần bình tĩnh lại, ngoan ngoãn rút vào lòng anh như một chú mèo con sắp đi vào giấc ngủ.
"Buổi tối gặp lại, Noãn Noãn!"
Giọng nói trầm khàn vô cùng dịu dàng của Giang Yến vang lên từ đỉnh đầu cô.
Ôn Noãn mơ hồ bị giọng nói dịu dàng của anh dụ dỗ, hai tay vô thức nắm lấy góc áo người đàn ông, vô cùng tham lam hơi ấm trong lòng anh.
Cho đến khi điện thoại của Giang Yến lại reo thêm lần nữa.
Cô gái rút tay về, lui ra khỏi vòng tay anh, sau khi đứng vững cô hướng gương mặt trắng nõn ngại ngùng cười với anh
"Hẹn tối gặp lại!"
"Trở vào đi, anh phải đi rồi!"
Giang Yến liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, là chú hai gọi.
Anh không vội trả lời, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Ôn Noãn, trong đôi mắt sâu thẳm dâng lên một tia bất đắc dĩ.
Cảm giác rất kỳ lạ.
Giang Yến sống ba mươi năm, vẫn nghĩ bản thân đã nhìn thấu mọi chuyện, luôn xem thường việc níu kéo chia tay.
Không nghĩ tới sẽ còn luyến tiếc thêm ai.
"Tạm biệt!"
Ôn Noãn mỉm cười, vẫy vẫy tay với anh.
Nói xong, cô lại do dự bồi thêm một câu:
"Lái xe cẩn thận, chú ý an toàn!"
Giang Yến nhếch đôi môi mỏng, mỉm cười dịu dàng, tâm tình rất vui vẻ.
Nhưng anh cũng chỉ cười, không nói gì thêm.
Bởi vì sau khi Ôn Noãn nói những lời quan tâm đó, gương mặt trắng sứ không khỏi đỏ lên, có lẽ là vì thẹn thùng.
Sau lại bởi vì sự kiên trì của Ôn Noãn, Giang Yến đã lên xe rời đi trước.
Khi chiếc xe Maserati màu đen đã đi xa hơn, không còn nhìn thấy đuôi xe nữa, Ôn Noãn hai tay ôm mặt, xoay người đi vào phòng khám.
Cô áp mu bàn tay lạnh lẽo lên mặt, cố gắng hạ nhiệt.
Sau khi bước lên bậc thang, qua cửa kính nhìn thấy Tiểu Văn và Tiểu Vương đang đứng quay lưng về phía cửa, Ôn Noãn đặt tay xuống và cố gắng tỏ ra bình thường.
Thấy hai người họ quay lưng về phía cửa không nhìn thấy cô, Ôn Noãn dự định theo phép lịch sự chào hỏi họ một tiếng.
Ngày thường ngoài ông chủ Từ Thành Ngạo cùng chị Trương, mối quan hệ giữa cô và các đồng nghiệp khác cũng rất bình thường.
Gặp nhau chỉ gật đầu xem như chào hỏi, và gần như là bọn họ chủ động
Ôn Noãn cảm thấy bản thân nên thay đổi.
Cũng nên chủ động chào hỏi mọi người, dù sao tất cả đều là đồng nghiệp.
Nhưng khi cô đẩy cửa vào, cuộc trò chuyện của Tiểu Văn và Tiểu Vương lọt qua khe cửa.
"Bạn trai mới của Ôn Noãn thật sự rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả người trước đó."
Người lên tiếng trước là đồng nghiệp Tiểu Văn, trong giọng nói lộ ra chút hâm mộ.
Lúc này trong phòng khám không có khách hàng, hai người họ quây quanh quầy lễ tân lập đội chơi trò chơi.
Tiểu Văn nói xong, đồng nghiệp nam tên Tiểu Vương đã sửa lời cô.
"Bạn trai gì chứ, mọi người đều nói là tiên sinh nhà cô ấy, là tiên sinh hiểu không? Nghĩa là chồng đấy!"
Sau khi Tiểu Vương nói xong, nhân vật mà anh ta đang chơi đã chết trong trận chiến đồng đội, một bên tức giận phụ trợ nhưng không bảo vệ được anh ta, một bên lại mắng đánh dã mà không biết cắt hàng sau.
Cuối cùng, toàn bộ sự tức giận đều đổ lên người Ôn Noãn.
"Nói trắng ra chính là đứng núi này trông núi nọ, thấy tiền liền sáng mắt!"
"Hơn nữa còn không biết xấu hổ, vô pháp tiếp nhận loại người này!"
Người đàn ông mở miệng không có chút lưu tình, lời nói của anh ta chứa đầy sự khinh thường cùng chán ghét.
Lời nói của anh ta vừa dứt, Tiểu Văn lập tức tham gia đội hình.
"Đúng vậy! Tôi cảm thấy cô ấy là đang diễn kịch!"
"Dựa vào việc tâm lý bản thân có vấn đề, ngay cả ông chủ cũng phải nhường cô ấy vài phần, hiện tại tôi thật sự nghi ngờ rốt cuộc cô ấy có bệnh thật hay không."
"Nếu cô ấy không bị bệnh, thì phương pháp thu hút đàn ông của cô ấy thực sự rất thông minh."
"Cho dù là bạn trai cũ hay ông chủ của chúng ta, còn có người chồng hiện tại, có ai không đối xử tốt với cô ấy chứ? Hiện tại tôi thật nghi ngờ cô ấy và ông chủ đang có mối quan hệ ngầm!"
"Giả vờ yếu đuối để được người khác thông cảm thật đúng là một kỹ năng không tồi."
Sau khi nói xong, Tiểu Văn dùng khuỷu tay chạm vào người Tiểu Vương, nhéo giọng hỏi:
"Này, dù sao thì đàn ông các người đều thích những cô gái giả vờ yếu đuối như cô ấy đúng không?"
"Tôi nghe nói loại người như cô ấy rất dễ khơi dậy bản năng ham muốn bảo vệ của đàn ông?"
Tiểu Vương nhìn về phía Tiểu Văn, liếc mắt thoáng qua, anh ta ngay lập tức muốn chứng minh bản thân vô tội.
"Tôi lại không thích cái loại ra vẻ giả tạo như cô ấy, tôi thích sự thẳng thắn của em, rất đáng yêu!"
Anh ta vừa dứt lời, Tiểu Văn lập tức đỏ mặt.
Hai người ve vản cười đùa với nhau, căn bản không ai chú ý phía sau Ôn Noãn đang đứng cách đó không xa.
Nếu là trước đây, kiểu nghị luận làm tổn thường người khác hơn gươm giáo thế này, Ôn Noãn đều sẽ lướt qua.
Cô sẽ bỏ đi và giả vờ như không nghe thấy.
Sau đó lặng lẽ giữ khoảng cách xa nhất với hai người bọn họ, phớt lờ họ.
Nhưng lúc này, trong lòng Ôn Noãn lại có một suy nghĩ khác.
Cô nhớ những lời mà Giang Yến đã thì thầm vào tai cô sau khi đọc lời thề tại phòng tuyên thệ của cục dân chính.
"Từ nay về sau, chúng ta là vợ chồng."
"Ôn Noãn, chỉ cần em nguyện ý, tôi lấy tư cách là một người chồng sẽ chịu mọi trách nhiệm với em, bảo vệ em, quý trọng em, chung thủy với em."
"Tôi nguyện ý mãi mãi là người thân của em!"
"Chỉ cần tôi còn sống, sẽ không để em không nhà để về!"
Vì vậy anh hy vọng Ôn Noãn sẽ có một cuộc sống tốt hơn, không cần để bản thân phải chịu thiệt thòi.
Giang Yến còn nói, nếu Ôn Noãn phải chịu ủy khuất thì anh không đủ tư cách làm chồng.
Khi đó Giang Yến nói thì thầm bên tai cô, hơi thở anh quá nóng bỏng. Đầu óc Ôn Noãn trống rỗng, căn bản cô đã không cẩn thận suy xét hàm ý trong lời nói của anh.
Hiện tại không hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến.
Những lời đó một lần nữa lướt qua trong đầu, khiến đáy lòng Ôn Noãn nhen nhóm một đóm lửa nóng, tâm tình kích động, có hơi hưng phấn.
Cũng có thể gọi là lòng dũng cảm.
Ngoài những gì Giang Yến đã nói với cô sau khi lãnh được chứng nhận ngày hôm qua, Ôn Noãn còn nghĩ đến Giang Nhu, người đã giúp cô hai lần trước đó.
Cô gái kia sống thật tùy ý phóng khoáng, không bị ràng buộc bởi cái nhìn của người khác.
Cô dám ăn dám nói, vô cùng thẳng thắn, không bao giờ để mình bị thiệt thòi, đó là trạng thái mà Ôn Noãn luôn muốn trở lại trong suốt những năm qua.
Chỉ trong vài phút, Ôn Noãn đã suy nghĩ rất nhiều.
Ngọn lửa trong lòng cô ngày một mạnh hơn, hoàn toàn thiêu đốt sự nhu nhược trong cơ thể mảnh khảnh kia.
Ôn Noãn hít sâu một hơi, lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người họ.
"Hai người đang nói về tôi sao?"
Vốn dĩ cô muốn nở một cười trên môi, nhưng thật sự không thể làm trái lương tâm, không cười nổi.
Một gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn lạnh lùng, ánh mắt cũng rất ảm đạm.
Tiểu Văn cùng Tiểu Vương đang trò chuyện vui vẻ, họ vừa chơi xong trò chơi.
Mặc dù bọn họ đánh thua nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cuộc thảo luận về Ôn Noãn của họ.
Quan trọng nhất là, quan hệ giữa hai người họ vừa nảy sinh một chút ái muội mơ hồ.
Tiểu Văn đã sớm có ý tứ với Tiểu Vương, cuối cùng cũng tìm được đề tài để trò chuyện, còn rất đầu cơ.
Vốn nghĩ rằng nhân cơ hội lần này để kéo gần quan hệ hơn.
Có thể sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ trực tiếp xác định mối quan hệ thông qua cuộc bàn luận bát quái về Ôn Noãn.
Kết quả, chút ái muội vừa mới nảy mầm giờ phút này đã bị Ôn Noãn đánh tan hoàn toàn.
Hai người như hai ngọn lửa hừng hực, bỗng chốc bị người khác dội cho gáo nước lạnh lên đầu, khỏi phải nói là thất vọng cỡ nào.
Vô cùng mất hứng, đầu tiên Tiểu Văn quay lại nhìn Ôn Noãn.
Những suy nghĩ bát quái vừa rồi lập tức thu lại, cô mím môi, vẻ mặt khó coi như nuốt phải ruồi bọ.
Tiểu Vương cũng không khá hơn là bao.
Kiểu nói xấu sau lưng người khác lại bị bắt ngay tại chỗ thế, xấu hổ đến mức khiến anh ta muốn nhón chân đào ra một tòa lâu đài ngay tại chỗ.
Vận khí cũng quá đen rồi!
Vẫn nghĩ Ôn Noãn đi tiễn chồng sẽ rất lâu, không ngờ nhanh như vậy đã quay lại.
Chẳng lẽ quan hệ vợ chồng không tốt?
Suy nghĩ của Tiểu Vương bay lượn, dường như anh ta đã nghĩ ra rất nhiều và đang xâu chuỗi lại.
Khi định thần lại, anh ta cũng giống Tiểu Văn, xấu hổ đến mức chỉ muốn trốn khỏi hiện trường.
Vì thế anh ta cố nhếch môi cười, dự tính sẽ tìm một cái cớ.
Nhưng Ôn Noãn hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội trốn thoát.
Cô bình tĩnh nhìn hai người họ, hỏi lại lần nữa.
"Vừa nảy là hai người đang nói về tôi sao?"
Đã bị bắt quả tang, nếu bây giờ phủ nhận nói không phải, chắc chắn Ôn Noãn sẽ không tin.
Vì thế Tiểu Văn và Tiểu Vương liếc mắt nhìn nhau.
Hai người thế nhưng lại ngầm hiểu ý nhau.
"Bọn mình đang nói cậu và chồng cậu rất ân ái, tình cảm thật tốt, thật làm người khác hâm mộ."
Tiểu Văn lên tiếng trước, vẻ mặt đầy ý cười, cố gắng né tránh.
Tiểu Vương cũng tiếp lời, ra vẻ bình tĩnh.
"Tôi còn đề nghị Tiểu Văn nên học hỏi cô nhiều hơn, dịu dàng một chút, có như thế mới tìm được người đàn ông chất lượng tốt như anh Giang!"
"Ôn Noãn, cô không cần quá nhạy cảm, chúng tôi vừa mới ăn xong bữa sáng do chồng cô mang tới, sao có thể nói xấu cô được chứ!"
Người đàn ông nghĩ anh ta đã tìm được một lý do biện minh rất hoàn hảo.
Không ngờ Ôn Noãn vẫn không cười, vẻ mặt nghiêm túc không chút thả lỏng.
"Tôi và ông chủ cũng không có quan hệ bất chính như các người vừa nói."
Ôn Noãn vừa xoay chuyển đã đi thẳng vào vấn đề.
Dù sao đi nữa nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ chỉ giả ngu và tìm cớ vòng vo, căn bản sẽ không thẳng thắn trả lời các câu hỏi của cô.
Nếu đã như vậy, Ôn Noãn cũng lười nói nhảm.
Cô đem những suy nghĩ của mình nói ra, cảm thấy điều gì cần giải thích đều phải nói rõ ràng.
Không nghĩ sẽ cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để hiểu lầm hoặc lan truyền tin đồn nhảm.
Có lẽ Tiểu Văn và Tiểu Vương không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy.
Khi Ôn Noãn phủ nhận việc cô có quan hệ bất chính với Từ Thành Ngạo, hai người họ như bị đóng băng.
Sắc mặt trong nháy mắt đã biến đổi, không khác Hắc Bạch Vô Thường là bao.
Nhưng Ôn Noãn vẫn chưa dừng lại.
Sau khi nói về Từ Thành Ngạo, cô lại nhắc đến Lục Tư Minh.
"Tôi cùng bạn trai cũ chia tay cũng không phải vì tôi ham hư vinh, đứng núi này trông núi nọ."
"Đoạn tình cảm kia, chính anh ta mới là kẻ phản bội không phải tôi!"
"Làm ơn đừng vội kết luận chuyện riêng tư của tôi trong khi hai người chưa biết gì cả!"
"Đó chính là xúc phạm tôi và anh Giang!"
Ôn Noãn lưu loát nói xong một hơi, mặt dù trái tim đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng nhưng cô vẫn bày tỏ rõ ràng rành mạch những suy nghĩ của mình, từng câu từng chữ một.
Cuối cùng ánh mắt Ôn Noãn thờ ơ quét qua gương mặt của hai người họ.
Giọng nói càng lạnh lùng hơn, lại thêm mười phần nghiêm túc.
"Tôi hy vọng về sau nếu hai người có bất kỳ vấn đề gì có thể gặp mặt trực tiếp hỏi, thay vì ở sau lưng tôi dùng những suy nghĩ đen tối để phỏng đoán!"
Sau khi nói xong những điều muốn nói, Ôn Noãn cảm thấy rất thoải mái.
Nhịp tim cô đập nhanh dữ dội, giống như thác nước từ trên ngọn núi cao đổ xuống, lại giống như một con ngựa hoang tự do trên đồng cỏ.
Hai người vừa rồi còn vui vẻ thành lập một đội bây giờ đều chết lặng.
Mặt này so với mặt kia còn khó coi hơn.
Đáng tiếc nói xấu sau lưng người khác là lỗi của bọn họ, lúc này chỉ có thể chịu đựng, bị Ôn Noãn không nhanh không chậm "giáo huấn" một trận.
Trước khi rời đi Ôn Noãn còn nhớ đến một việc.
Cô cố tình quay lại, ánh mắt khóa chặt trên người đồng nghiệp nam Tiểu Vương, tàn nhẫn vạch trần những lời nói dối của anh ta.
Vừa rồi anh ta có nói, không thích một người con gái vừa sống nội tâm lại ít nói như Ôn Noãn, chỉ thích tính cách thẳng thắn như Tiểu Văn.
Nhưng rõ ràng vào ngày thứ hai kể từ lúc Ôn Noãn đến đây làm, anh ta đã lén lút thổ lộ với cô.
Ôn Noãn đương nhiên là cự tuyệt, cho nên sau đó những người trong phòng khám đều biết cô đã có bạn trai.
Không ngờ miệng người đàn ông này không có lời nào là nói thật.
Ôn Noãn nhìn ra được Tiểu Văn đối với anh ta có chút ý tứ, nhưng cô lại cảm thấy anh ta không xứng được Tiểu Văn thích.
Cho nên trước khi tách rời với hai người họ, cô đã tiết lộ việc trước kia Tiểu Vương đã từng thổ lộ với mình.
Quả nhiên, sắc mặt hai người càng khó coi hơn.
Tiểu Văn vừa rồi còn cùng chiến tuyến với Tiểu Vương, lúc này tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông.
Cô cắn cắn môi, căng da đầu nói xin lỗi Ôn Noãn.
Sau đó, Tiểu Văn chạy ra khỏi phòng khám với đôi mắt đỏ hoe, lấy cớ là đi cửa hàng bên cạnh mua bình nước.
Tiểu Vương ở lại với gương mặt đen như đít nồi, cũng không xin lỗi, anh ta hung tợn trừng mắt liếc Ôn Noãn, chỉ va vào bả vai cô rồi bước ra ngoài.
Ôn Noãn cũng không ngăn lại.
Cô chỉ cau mày, xoa xoa bả vai phải bị đâm đau, trong lòng cũng đã bình tĩnh trở lại.
Dù sao không bao lâu nữa cô sẽ rời khỏi phòng khám, về sau cũng không có bất kỳ quan hệ nào với bọn họ.
Đắc tội thì cứ đặc tội đi, hiện tại cô cũng không phải chỉ có một mình.
* * *
Lúc chạng vạng, ông chủ Từ Thành Ngạo mới đến phòng khám.
Vừa đúng lúc Ôn Noãn muốn nói lời tạm biệt và cảm ơn anh, có lẽ thông qua chị Trương anh đã nghe nói về mâu thuẫn giữa cô và Tiểu Văn cùng Tiểu Vương.
Ánh mắt nhìn Ôn Noãn có chút khác thường.
Sau một lúc lâu anh mới mở miệng.
"Đã tìm được người bàn giao công việc của em, nếu em muốn rời đi sau khi tan sở hôm nay, tôi có thể cho anh ta bắt đầu đi làm vào ngày mai."
"Cảm ơn ông chủ, những ngày qua đã làm phiền tới anh rồi!"
Ôn Noãn thật sự rất trân trọng Từ Thành Ngạo.
Trong lòng cô luôn kính trọng và biết ơn những người đã đối xử tốt với mình.
Nếu không cũng không đến mức kéo dài đến hôm nay mới chính thức quyết định rời đi.
Từ Thành Ngạo mỉm cười, không quan tâm đến những cái gọi là phiền toái mà cô nói.
"Tôi nghe Tiểu Trương nói hôm nay em đã giáo huấn Tiểu Văn cùng Tiểu Trương một trận, vì đã nói xấu sau lưng em phải không?"
Ôn Noãn cắn môi, còn nghĩ Từ Thành Ngạo là muốn chỉ trích cô.
Đang định xin lỗi lần nữa thì người đàn ông đã cười lên tiếng.
"Ôn Noãn, em đã thay đổi rất nhiều!"
"Xem ra tên Giang Phàm kia y thuật cũng rất tinh thông!"
"Ngàn vạn lần đừng bao giờ suy nghĩ sẽ từ bỏ điều trị, sau khi rời khỏi đây phải sống cho thật tốt!"
"Đừng làm những người luôn mong em sống tốt phải thất vọng!"
Trong lòng Từ Thành Ngạo là đang thương xót cho Ôn Noãn.
Anh còn nhớ ngày cô bé kia đến phỏng vấn, suốt quá trình cô đều cúi đầu, nơm nớp lo sợ như một chú chim cút nhỏ bị thương.
Cho đến khi kết thúc cuộc phỏng vấn, cô vẫn không dám ngước mắt nhìn anh.
Nhưng theo như những gì Từ Thành Ngạo biết, ở trường Ôn Noãn là một học sinh giỏi hàng đầu.
Đặc biệt là môn giải phẩu lâm sàn cô đạt kết quả rất xuất sắc.
Công việc hiện tại của Ôn Noãn là do giáo sư đại học giới thiệu.
Vị giáo sư kia từng nói qua với Từ Thành Ngạo, Ôn Noãn thật sự là một bác sĩ thú y tài ba tiêu biểu.
Kỹ thuật cầm dao mổ của cô thật sự rất ổn, nên trở thành bác sĩ thay vì làm bác sĩ thú y.
Ôn Noãn vẫn còn đang đắm chìm trong những lời chúc tốt đẹp và sự quan tâm chân thành của Từ Thành Ngạo dành cho cô, trong lòng cô có một tầng cảm động.
Giây tiếp theo, người đàn ông đã đổi chủ đề.
Anh hỏi cô: "Sau khi rời đi em dự định sẽ làm gì?"
"Tôi nghe Tiểu Trương nói em vừa kết hôn đúng không? Sau khi tuwg chức có nghĩ sẽ ở nhà làm bà chủ gia đình không?"
Từ Thành Ngạo cũng không hỏi đến đối tượng kết hôn của Ôn Noãn là ai.
Anh nghĩ cô đã bị bạn trai trước kia tổn thương nghiêm trọng, cho nên tùy tiện tìm một ai đó kết hôn để cân bằng chính mình.
Có chút lo lắng cho Ôn Noãn vừa thoát khỏi vực thẳm này lại ngã xuống một vực thẳm khác.
Cô gái nghe anh hỏi liên tục ba câu thì biểu tình có hơi bối rối.
"Thi lên thạc sĩ, làm nghiên cứu sinh chuyên ngành y học lâm sàng."
"Chuyển nghề làm bác sĩ cứu chữa những người bị thương, thế nào?"
Trên thực tế, Từ Thành Ngạo có thể cảm giác được rất rõ ràng, Ôn Noãn học đại học chuyên ngành bác sĩ thú ý cũng không phải vì cô thật sự muốn trở thành bác sĩ thú y.
Trực giác của anh hoàn toàn chính xác.
Lúc điền nguyện vọng thi lên đại học, Ôn Noãn đã băn khoăn một thời gian.
Lúc đầu cô muốn học chuyên ngành khoa học pháp y, muốn vào cũng là trường Đại học Khoa học Chính trị và Luật ở thành phố S.
Nhưng Lục Tư Minh nói công việc của bác sĩ pháp y rất đáng sợ, anh ta không thích.
Sau đó anh ta cũng đề nghị Ôn Noãn học y, về sau này trở thành bác sĩ.
Nhưng vì bệnh tình của bản thân nên cuối cùng Ôn Noãn đã từ chối đề nghị này.
Chọn đi chọn lại, cô chọn chuyên ngành bác sĩ thú ý, Ôn Noãn cũng nộp đơn vào Đại học Nông nghiệp ở Thành phố S.
Trước khi tốt nghiệp, cô được giáo sư giới thiệu đến thực tập tại phòng khám của Từ Thành Ngạo.
Ba tháng thực tập còn chưa kết thúc cô đã nhận được bằng tốt nghiệp.
Mắt thấy sắp được chuyển thành nhân viên chính thức, cô lại từ chức.
Từ Thành Ngạo không giữ cô lại, bởi vì anh cảm thấy Ôn Noãn làm bác sĩ thú y thật lãng phí tài năng.
Trước kia tình trạng của Ôn Noãn không tốt lắm, Từ Thành Ngạo cũng chưa từng đưa ra kiến nghị nào với cô.
Nhìn thấy trạng thái hiện tại của cô đã tốt hơn, giống như hạt giống vốn nghĩ rằng sẽ thối nát, cuối cùng lại nảy mầm phát triển.
Từ Thành Ngạo cảm thấy cô đã có chút hy vọng vào tương lai.
Vì vậy anh đưa ra lời khuyên cho cô.
Nhưng Ôn Noãn suy nghĩ một lúc rồi từ chối.
"Tôi vốn không muốn trở thành bác sĩ."
Làm bác sĩ cứu chữa cho mọi người là công việc vô cùng cao quý, nhưng nếu đối mặt với người sống thì Ôn Noãn không nắm chắc bản thân có thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Nếu là một người tốt như Từ Thành Ngạo, cô sẵn sàng chữa trị.
Nhưng còn những kẻ xấu thì sao? Nếu có một người tội ác tày trời như dượng của cô được đưa đến bệnh viện, và chỉ có cô mới có thể chữa trị cho ông ta.. cô sẽ phải lựa chọn thế nào?
Ôn Noãn nghĩ, cô sẽ không cứu một người như dượng của mình.
Cô ước gì bọn họ mau chết đi, không cầm dao giết người đã tận nghĩa tận tình.
Vì vậy cô không thích hợp làm bác sĩ.
Bởi vì cô không có cách nào đối xử bình đẳng giữa người tốt và người xấu, chỉ xem họ như bệnh nhân bình thường.
"Cảm ơn lời khuyên của ông chủ, tôi sẽ cân nhắc lại việc thi lên thạc sĩ!"
Ôn Noãn lấy lại tinh thần, nói lời cảm ơn sau đó rời khỏi văn phòng của Từ Thành Ngạo, tiếp tục làm việc.
Hôm nay cũng xem như là ngày cuối cùng đi làm, ít nhất cũng trực đến ca cuối cùng, đến sáu giờ lại thu dọn đồ đạc và rời đi.
Chị Trương biết Ôn Noãn sắp chuyển đi, vô cùng luyến tiếc.
Ngỏ ý sau khi tan làm mời cô cùng nhau ăn tối, muốn chúc mừng cô có một tương lai tươi sáng.
Ôn Noãn từ chối bữa cơm, bởi vì cô đã giao hẹn với Giang Yến, sau khi tan làm thì gọi cho anh, anh sẽ đến đón cô.
Tối nay cô sẽ chuyển đến chỗ Giang Yến, Ôn Noãn nghĩ nghĩ, có lẽ sẽ rất bận rộn.
Thật sự không có thời gian cùng chị Trương ăn tối, đành hẹn lại hôm khác.
Dù sao mọi người đều ở thành phố S, hơn nữa Đao Muội nhà Giang Yến sau khi sinh cũng phải đến phòng khám kiểm tra sức khỏe đúng hạn.
Chắc chắn vẫn còn cơ hội gặp nhau.
* * *
Sáu giờ ba mươi tối Ôn Noãn mới gọi cho Giang Yến.
Cô đóng gói tất cả hành lý của mình, hai chiếc vali một lớn một nhỏ và ba thùng giấy.
Đây là toàn bộ tài sản của cô.
Khi Giang Yến nhận được điện thoại của Ôn Noãn, anh vừa yêu cầu Trần Hiến hoãn vé máy bay.
Vốn dĩ anh có chuyến công tác đến Luân Đôn, Trần Hiến đã đặt chuyến bay lúc bảy giờ, không nghĩ tới Giang Yến đã có sắp xếp khác.
Nhưng rõ ràng trong hành trình của trợ lý là lịch trống.
Sau đó Giang Yến lướt qua anh ta lái xe rời khỏi công ty, Trần Hiến mơ hồ nhớ đến cô gái mà anh đã gặp trước đó.
Anh ta âm thầm lo lắng, có phải chủ tịch sắp trở thành hôn quân, chỉ thích mỹ nhân không thích giang sơn rồi không?
Giang Yến đến phòng khám đã hơn bảy giờ.
Lúc đó chị Trương đang giúp Ôn Noãn chuyển hành lý đến ven đường.
Nhìn thấy chiếc xe Maserati quen thuộc từ xa, chị Trương vội vàng trở lại phòng khám giúp Ôn Noãn mang những chiếc thùng giấy ra ngoài.
"Noãn Noãn, đừng bận rộn nữa, ông xã em đến rồi!"
Ôn Noãn nghe thấy, cô dừng bước xoay đầu nhìn chị Trương.
Sau đó cũng nhìn thấy chiếc Maserati màu đen đậu yên ổn bên đường.
Biển số xe quen thuộc cùng người đàn ông quen thuộc, Ôn Noãn không khỏi cong khóe môi cười.
Nhớ đến những lời chị Trương vừa nói, mặt cô có chút nóng.
Sau khi Giang Yến xuống xe, anh đặt chiếc vali ở ven đường vào cốp.
Cũng không quên cảm ơn chị Trương, cảm ơn chị đã giúp Ôn Noãn chuyển đồ.
Ôn Noãn đứng trên bậc thềm trước cửa phòng khám nhìn anh, từ xa liếc mắt nhìn Giang Yến một cái, cô quay lại phòng khám tiếp tục chuyển những chiếc thùng giấy.
Không đợi Ôn Noãn kéo vali ra đến cửa phòng khám, Giang Yến từ bên ngoài đã đi vào, sải chân dài bước tới, trực tiếp cầm lấy vali trên tay cô.
"Em ra xe chờ đi, hãy để anh làm!"
Vừa rồi chị Trương có nói với Giang Yến, chỉ còn lại một vali và một thùng giấy.
Anh nghĩ nếu một người cũng chỉ chuyển hai lần là xong, rất nhanh.
Ôn Noãn lần này lại không nghe theo anh.
Nhìn thấy người đàn ông nhấc chiếc vali to và nặng nhất, cô nhay chóng quay lại mang chiếc thùng giấy cuối cùng đi.
Bên trong chứa các vật dụng sinh hoạt hằng ngày, cũng không hề nặng.
Nhưng cô vừa bước xuống bậc thang, Giang Yến tiếp nhận thùng giấy từ trên tay cô.
Một tay đẩy chiếc vali đi phía trước, tay còn lại ôm chiếc thùng giấy, sức mạnh của bạn trai được thể hiện rất rõ ràng.
Mọi thứ lần lượt được đặt vào cốp xe và băng ghế sau.
Chị Trương nhìn Giang Yến lịch sự mở cửa ghế lái phụ cho Ôn Noãn lên xe.
Sau nó xoay người cùng chị chào hỏi, căn bản trên mặt chị không thể ngớt nụ cười.
Sau khi nói chuyện với chị Trương, Giang Yến đi vòng qua ghế lái và mở cửa bước vào.
Theo thói quen liếc nhìn dây an toàn của Ôn Noãn, sau đó hạ kính cửa xe xuống, đợi cô cùng chị Trương nói tạm biệt rồi mới lái xe rời đi.
Cả phong khám thú cưng Thượng Duyệt và văn phòng tư vấn JF của Giang Phàm đều nằm ở phía đông của thành phố S.
Khu biệt thực Giang Sơn Lệ Cảnh của Giang Yến nằm ở nơi tất đất tất vàng thuộc phía tây thành phố.
Lúc về đến nhà, màn đêm đã buông xuống hoàn toàn, bầu trời điểm xuyến vài ngôi sao sáng lắp lánh, đẹp đến mức có chút tịch liêu.
Nhà của Giang Yến là biệt thự song lập có sân trước sân sau, gara ô tô và bể bơi riêng biệt.
Trên đường đi, anh nói ngắn gọn với Ôn Noãn về tình hình trong nhà, lúc này cô mới biết gia đình Giang Yến có truyền thống kinh doanh, ngôi nhà anh đang ở là do sau khi tách khỏi nhà cũ mới dùng đến.
Giang Yến sống cùng với Giang Phàm.
Đây vẫn là ý của Giang Yến, sợ Giang Phàm sống bên ngoài một mình sẽ gây ra không biết bao nhiêu nợ đào hoa.
Để anh sống ở nhà cũ quấy rầy ông nội cũng không ổn, vì thế hai anh em sống cùng một chỗ.
Ngày thường sẽ có người giúp việc là dì Triệu chăm lo cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của hai người, thuận tiện giúp Giang Phàm nuôi mèo.
Đến tận lúc này Ôn Noãn mới biết vốn dĩ Đao Muội là mèo do Giang Phàm nuôi, Giang Yến cùng lắm chỉ đóng vai bác.
"Tôi dọn đến đây, Giang Phàm có đồng ý không?"
Sau khi xuống xe, Ôn Noãn cẩn thận hỏi người đàn ông.
Suy cho cùng, Giang Yến không phải là người duy nhất sống trong nhà này, vẫn nên xem xét một chút cảm nhận của các thành viên khác.
Tuy nhiên, Giang Yến lại không nhân đạo như cô.
Nghe thấy tên Giang Phàm, anh vô thức nhíu nhíu mày, giọng nói đầy sự ghét bỏ.
"Tài sản là đứng tên anh, cậu ấy không có quyền lên tiếng!"
Dám nói không đồng ý, anh sẽ để cậu ta dọn ra ở riêng.
Ôn Noãn mĩm chặt môi, theo bản năng muốn vươn tay vuốt hàng lông mày đang cau chặt của anh.
Anh rũ mắt nhìn cô gái nhỏ, đôi lông mày dài đột nhiên giãn ra, có chút buồn cười.
"Đợi lát nữa anh sẽ nói với cậu ấy một tiếng!"
Trên thực tế, Giang Yến là không có thời gian để thông báo cho Giang Phàm về sự việc này.
Nhưng anh biết Giang Phàm, tên kia chưa bao giờ phản đối quyết định nào của anh.
Sau khi Giang Yến đưa Ôn Noãn vào nhà, anh quay lại ô tô để lấy hành lý.
Tới lui vài lần, mọi thứ đều được đưa lên phòng của anh ở tầng hai.
Nhìn thoáng qua ngôi biệt thự hai vòng, ngay ngắn đối xứng, bố trí hoành tráng, được trang trí tông màu trầm và trang trọng.
Lầu hai chỉ có bốn phòng, phòng của Giang Yến và Giang Phàm ở hai đầu hành lang, nhưng đối diện với phòng của Giang Phàm là phòng khách nhỏ hơn, bên cạnh còn có một cái ban công.
Bên phòng Giang Yến, đối diện là phòng làm việc, bên cạnh cũng có một ban công.
Giữa phòng làm việc và phòng khách, tức là không gian đối diện lối vào hành lang, toàn bộ được lắp cửa sổ kính trong suốt sát đất, hai dãy giá sách dựa vào tường, có một bộ bàn ghế hình bán nguyệt, có lẽ là khu vực thư giản nho nhỏ.
Bố cục của tầng một khác với tầng hai.
Ngoài phòng khách và phòng ăn lớn, còn có nhà bếp, nhà vệ sinh và phòng của người giúp việc.
Ngoài ra còn có một tầng hầm, bên trong có hai hàng kệ rượu vang đỏ đắc tiền, một số tranh thư pháp và tranh cổ cùng các vật phẩm đấu giá cao.
Giang Yến mang theo Ôn Noãn nhìn qua ngôi nhà từ trên xuống dưới một lần, để cô có thể làm quen với môi trường.
Sân trước và sân sau vẫn chưa xem qua, một mặt anh không có nhiều thời gian, mặt khác là do trời quá tối, không thể nhìn rõ bố cục tổng thể.
Nghe dì Triệu nói Giang Phàm vẫn chưa quay lại, vì vậy chỉ có Ôn Noãn và Giang Yến ăn tối.
Suy xét đến trên vai Ôn Noãn còn có vết thương chưa lành, Giang Yến đặc biệt dặn dò dì Triệu nấu một số món thanh đạm.
Lúc ăn cơm, mỗi khi Ôn Noãn nếm thử một món ăn, người đàn ông sẽ dừng lại hỏi cô hương vị thế nào, có quen không?
Nếu không hợp khẩu vị, nhất định phải nói với dì Triệu một tiếng, để bà ấy điều chỉnh lại là được.
Dì Triệu là một phụ nữ trung niên rất tốt bụng và giản dị, bà ấy vừa nhìn thấy Ôn Noãn liền mỉm cười, gương mặt thật từ ái.
Mỗi lần Ôn Noãn thấy bà tươi cười, cô lại cảm giác như nhìn thấy một người mẹ.
"Tiên sinh nói khẩu vị cô thích cay, nhưng trên người có vết thương phải ăn kiêng, vì vậy tôi làm vài món thanh đạm hơn."
"Đợi vết thương của cô bình phục, muốn ăn món gì có thể nói, chọn món mỗi ngày cũng không thành vấn đề."
Dì Triệu nói xong liền chào cô rồi đi làm việc khác.
Còn lại Ôn Noãn và Giang Yến ngồi trên bàn ăn, mặt đối mặt, trong mắt đều ẩn chứa ý cười nông sâu.
"Em cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?"
Giang Yến hỏi Ôn Noãn.
Anh sợ ngày đầu tiên cô dọn đến đây sẽ không kịp thích ứng, cho nên mọi việc đều hỏi nhiều vài câu, luôn chú ý đến biểu cảm trên mặt của Ôn Noãn.
Ôn Noãn lắc đầu.
"Các món ăn do dì Triệu nấu rất ngon miệng!"
"Anh không cần quá lo lắng, tôi rất thích ngôi nhà này!"
Có những lời này của cô, trong lòng anh đã yên tâm hơn nhiều.
Ăn tối cùng Ôn Noãn xong, anh đưa cô trở lại căn phòng trên lầu.
Phòng của Giang Yến được thiết kế phòng tắm và nhà vệ sinh riêng, ngoài ra còn có một phòng riêng để quần áo.
Có lối đi thẳng ra ban công bên cạnh.
Phòng có hướng tốt, nhiều ánh sáng, không gian rộng rãi, vô cùng thoáng mát.
Diện tích tổng thể có vẻ như còn lớn hơn căn hộ nhỏ mà lúc trước Ôn Noãn và Lục Tư Minh thuê.
Chiếc giường lớn hai mét rưỡi kia càng làm Ôn Noãn mở rộng tầm mắt.
Cô ước lượng một chút, chiếc giường này có thể đủ cho sáu bảy người ngủ.
"Anh đã sắp xếp chỗ cho em trong tủ quần áo ở phòng để đồ, em chỉ cần treo quần áo lên là được."
"Lát nữa anh sẽ tìm người đặt bàn trang điểm cho em, mang cái bàn làm việc kia đổi đi."
"Đệm chăn và ga trải giường đều là dì Triệu vừa thay mới, màu sắc nếu em không thích có thể nói bà ấy thay cái khác."
Giang Yến đi phía sau Ôn Noãn, sau khi vào phòng liền thuận tay đem cửa phòng đóng lại.
Một bên anh giới thiệu sơ lược với Ôn Noãn, một bên dẫn cô vào phòng tắm, hướng dẫn cách sử dụng bảng điều khiển vòi hoa sen trong phòng, săn sóc chu đáo từ lớn đến nhỏ.
Sau khi vào phòng Ôn Noãn đi theo sau anh, nghiêm túc ghi nhớ tất cả những gì anh nói.
Nhưng nhịn không được nghĩ đến chuyện ngủ đêm nay..
Cô cùng Giang Yến sẽ phải chung chăn gối, không hiểu sao trái tim lại đập nhanh dữ dội.
"Anh giúp em mở nước, em nghỉ ngơi trước sau đó đi tắm, thế nào?"
Giang Yến dứt lời, trực tiếp dùng hành động để chứng minh.
Ôn Noãn không có thời gian để kịp thời từ chối và ngượng ngùng.
Chờ anh từ trong phòng tắm bước ra, cô cuối cùng thu hết can đảm, gọi anh lại.
"Giang Yến.."
Người đàn ông lên tiếng và đi về phía cô.
"Có chuyện muốn nói với anh sao?"
Ôn Noãn gật gật đầu, nhưng ngập ngừng không nói.
May mắn là Giang Yến không thúc giục cô, anh chỉ đứng trước mặt cô, cụp mắt nhìn cô gái nhỏ, mười phần kiên nhẫn, lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng hai phút trôi qua, Ôn Noãn sắp xếp lại từ ngữ, tràn đầy cũng khí.
Một đôi mắt hạnh xinh đẹp, trong suốt như đá quý màu đen, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng nó trở nên đặc biệt quyến rũ.
Giang Yến gần như chìm đắm trong ánh sáng của đôi mắt hạnh trong veo và sạch sẽ đó.
Cũng may Ôn Noãn đã lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu như suối chảy vào tai.
"Tôi tạm thời.. vẫn chưa nghĩ đến việc thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."
"Anh hiểu ý tôi không?"
Giang Yến lắc đầu, trái tim chợt rung động bởi sự xấu hổ nhưng lại rất cuống hút của cô gái.
Rõ ràng lời nói và hành động của cô đều rất đoan trang, không có nửa điểm ý tứ câu dẫn anh.
Đôi mắt cũng thật trong suốt, biểu cảm đặc biệt ngây thơ, giống như một chú thỏ trắng thuần khiết, mềm mại yếu ớt.
Khiến người khác không nhịn được muốn đến bắt nạt.
Tốt nhất là trêu cho cô ấy khóc.
Nhưng nếu cô khóc thật, trái tim Giang Yến lại nhói đau, anh không chịu được.
Từ trước đến nay chưa từng có loại mâu thuẫn tâm lý thế này, dày vò đến môi lưỡi anh khô khốc, tim cũng đập nhanh hơn.
Giang Yến dĩ nhiên hiểu rõ ý cô.
Thấy Ôn Noãn nói xong lập tức đỏ mặt, anh liền đoán được cô đang nói đến chuyện nam nữ kia.
Có một khoảnh khắc trong lòng anh thật sự muốn trêu chọc cô.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng và rụt rè của Ôn Noãn, anh đã hoàn toàn từ bỏ ý định trêu chọc.
Anh sợ sẽ thật sự làm cô khóc, sau đó bản thân lại không dỗ được cô.
Trong lòng Giang Yến, Ôn Noãn chính là một chế phẩm pha lê, quý giá và dễ vỡ.
Anh chỉ có thể nâng niu trong lòng bàn tay, luôn chú ý dõi theo và yêu thương cô, chờ cô buông bỏ sự đề phòng của mình.
Vì vậy sau khi Ôn Noãn nói rõ suy nghĩ của mình, Giang Yến nghiêm túc đồng ý.
Giọng nói dịu dàng đến mức có thể tan ra thành nước.
"Cuộc đời còn dài, anh có thể chậm rãi chờ đợi!"
"Em đừng quá căng thẳng!"
"Vậy lúc anh muốn.. phải làm sao bây giờ?"
Ôn Noãn biết một người trưởng thành bình thường đều có nhu cầu về phương diện kia.
Trước kia ở bên cạnh Lục Tư Minh, anh cũng tự giải quyết sau lưng cô không biết bao nhiêu lần.
Sau này, có lẽ là không thể chịu đựng được nữa, cho nên mới đến với Từ Anh.
Nghĩ đến đây, Ôn Noãn rũ mi xuống, ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi.
Cô tự hỏi, liệu Giang Yến có trở thành Lục Tư Minh thứ hai?
Cô có nên cố gắng miễn cưỡng bản thân một chút, nhanh chóng vượt qua rào cản cuối cùng này?
"Có rất nhiều cách để giải quyết một vấn đề."
"Trước khi kết hôn với em, anh đều dựa vào.. cô gái năm ngón."
Nói đến vấn đề nhạy cảm như vậy, ngay cả Giang Yến cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Giọng anh hơi khàn, thỉnh thoảng ho nhẹ một tiếng cho thấm giọng.
Đối với sự lo lắng của Ôn Noãn, người đàn ông cũng có thể hiểu được đôi chút.
Vì muốn làm Ôn Noãn yên tâm, anh đành đem sự thật nói trắng ra.
"Em đừng lo lắng, anh không phải Lục Tư Minh, không đến mức ngay cả dục vọng của bản thân cũng không thể kiềm chế được."
"Chúng ta đã đọc lời tuyên thệ, cả đời này anh sẽ trung thành với em!"
Bất luận là thể xác hay tinh thần.
Những lời của Giang Yến đã lần nữa thắp lên ánh sáng trong đôi mắt Ôn Noãn.
Hàng mi cô khẽ rung, sau đó nhấc lên vầng hào quang, rung rinh nhẹ nhàng như cánh bướm.
Nhìn người đàn ông, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, muốn nói gì đó nhưng đầu óc lại trống rỗng.
"Vậy nên em đừng suy nghĩ linh tinh!"
"Anh sẽ luôn đợi em, con người anh, điều duy nhất không thiếu đó là kiên nhẫn!"
Giang Yến cong khóe môi, duỗi tay sờ đầu Ôn Noãn, nhìn thấy mắt cô lần nữa tỏa ra ánh sáng, anh mới yên tâm.
Không nghĩ tới, giây tiếp theo cô gái nắm lấy cánh tay anh, bước tới nhón chân và nhanh chóng hôn lên mặt anh.
Như hoa rơi vào nước, lòng anh nổi lên gợn sóng.
Ôn Noãn hôn xong liền muốn rời đi.
Trêu chọc xong lại muốn chạy trốn, rất thiếu trách nhiệm.
Vì vậy Giang Yến trở tay bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô, một cánh tay khác siết chặt eo cô, đem cô gái hoàn toàn ôm vào lòng.
Lần này anh ôm cô khá chặt, phải mất vài giây sau anh mới bình tĩnh lại và điều chỉnh lực đạo ở cánh tay.
Nhưng vẫn ôm Ôn Noãn không chịu buông tay, cố gắng kìm nén không đem cô ăn sạch ngay tại chỗ và thôi thúc cọ xát cơ thể.
Giang nan lăn lộn hầu kết, đôi môi mỏng nóng bỏng áp nhẹ vào vành tai cô, khàn giọng thì thầm, lưu luyến vô tận.
"Làm sao bây giờ Noãn Noãn.. anh không muốn đi công tác!"
Anh muốn ở lại, muốn ở bên cạnh cô ấy, cho dù chỉ cần nhìn thấy cô ấy.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông làm tốc độ nhịp tim của Ôn Noãn càng tăng nhanh hơn.
Cô bị động nép vào lòng ngực Giang Yến, tâm trí cô đóng băng trong giây lát.
Nhẹ giọng nhấm nuốt hai chữ "công tác".
Cuối cùng đã hiểu ra điều gì.
Ôn Noãn thả lỏng thể xác và tinh thần, cũng vươn tay ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông.
Cách lớp áo sơ mi mỏng, hơi ấm từ lòng bàn tay cô truyền vào người Giang Yến như hai ngọn lửa không thể dập tắt, thiêu đốt trái tim anh rối loạn.
"Anh sắp đi công tác sao?"
Ôn Noãn dịu dàng hỏi, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng ngực người đàn ông, âm lượng có hơi nhỏ.
May mắn là căn phòng đủ yên tĩnh để Giang Yến có thể nghe rõ từng chữ.
Giọng anh trầm khàn ngâm nga khe khẽ, môi lưỡi khô khốc đến lợi hại. Giọng điệu lại có chút u oán.
"Phải đi ba ngày, đến Luân Đôn."
"Trần Hiến đi cùng anh!"
"Trần Hiến là trợ lý của anh, là nam, chính là người đã đưa hợp đồng ở bãi đỗ xe ngày hôm đó!"
Giang Yến nói như vậy, đơn giản là muốn làm Ôn Noãn có thể an tâm.
Bên cạnh anh không có người khác giới, anh cũng không phải là Lục Tư Minh thứ hai.
Lại càng không muốn làm bất kỳ điều gì tổn thương đến cô.
Ôn Noãn cũng không suy nghĩ sâu xa như vậy.
Trái tim cô đã sớm bình yên, kể từ giây phút Giang Yến nói anh sẽ trung thành với cô mãi mãi.
Có lẽ đã nghe thấy sự miễn cưỡng trong giọng nói của người đàn ông.
Ôn Noãn trong lòng ngực anh cọ cọ, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên an ủi.
"Yên tâm đi, tôi sẽ ngoan ngoan ở nhà chờ anh quay về!"
Nói xong, cô còn chớp chớp đôi mắt hạnh trong suốt nhìn Giang Yến.
Cô không nhận ra những lời vừa rồi và vẻ mặt của cô lúc này có sức sát thương lớn như thế nào.
Sự phòng bị và tự chủ của Giang Yến vào giây phút này đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Trong tâm trí tất cả đều là hình bóng Ôn Noãn, cô quả thật là một tiểu yêu tinh quyến rũ người khác một cách vô hình.
Não bộ người đàn ông nóng lên, bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy phía sau gáy, cúi đầu hôn lên môi cô.
Không giống như nụ hôn chuồn chuồn đạp nước trước đó của Ôn Noãn.
Lúc cô không phòng bị anh đã cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc, nhiễu loạn cô.
Đột ngột bị xâm phạm lãnh địa, quả thật tâm tình Ôn Noãn đã bị náo loạn.
Nhịp tim của cô như sấm chớp, rung chuyển cả lồng ngực.
Sự hưng phấn xa lạ âm thầm nảy sinh, cô mờ mịt nghênh chiến, không có chút kỹ xảo nào, chỉ liều mạng hấp thu chút tư vị ngọt ngào như ốc đảo.
Sau đó có lẽ do Ôn Noãn phản công mạnh mẽ hơn, đôi môi của Giang Yến vô tình bị cô cắn phải.
Nếm được chút vị tạnh ngọt của máu, hô hấp của Ôn Noãn như ngưng trệ.
Giang Yến rút lui trước.
Ôn Noãn truy đuổi theo anh, cho tới khi người đàn ông rút lui khỏi lãnh địa của cô, lúc này cô mới có chút mất mát và buồn bã mở mắt.
Nhìn thấy vết đỏ trên khóe môi của người đàn ông, Ôn Noãn thu hồi lý trí.
Sau khi ý thức được mình vừa làm gì, khuôn mặt vốn đã nóng bừng của cô nhanh chóng đỏ lên, đưa tay muốn chạm vào khóe môi Giang Yến, lại sợ làm anh đau.
Cô vội vàng xin lỗi.
"Thật xin lỗi anh Giang, tôi không cố ý!"
"Tôi có nói qua, có khả năng bản thân sẽ phản ứng thái quá.. Thật sự xin lỗi!"
Giang Yến bị bộ dáng lo lắng của cô chọc cười, đôi mắt đầy nhu tình bao trùm cô gái.
Anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đang bối rối của cô, cúi người áp trán chính mình vào trán cô, chóp mũi cũng chạm vào nhau.
"Không phải phản ứng thái quá, chỉ là kỹ thuật của chúng ta quá tồi mà thôi!"
"Em đừng nói xin lỗi!"
"Anh không cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy.. rất ngọt ngào!"
Giọng nói của Giang Yến đã trầm khàn đến cực hạn, mê hoặc từ tính, có ma lực trấn an người khác.
Ôn Noãn dưới sự an ủi của anh dần dần bình tĩnh lại, bất giác cắn môi dưới, trong lòng vẫn có chút áy náy.
Giang Yến thấy thế, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi đỏ như máu của cô.
Giong nói tràn ngập ý cười.
"Cảm ơn Noãn Noãn đã đối đãi nồng hậu!"
"Chờ anh đi công tác trở về.."
"Lại cùng nhau học tập tiến bộ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT