Philip bước song song với cô trên con đường dẫn về khoa của cô. Một vài y tá đi ngang gật đầu chào An Nhiên. Tới trước cửa văn phòng khoa, An Nhiên mới đỡ ngượng và nói anh đợi cô ở đây, cô vào trong thay áo blouse. Không đầy năm phút sau, An Nhiên quay trở ra, trên người là bộ đầm xinh đẹp lúc sáng anh đưa cô tới đây.

Philip đưa cô xuống xe, hai người thắt dây an toàn rồi, An Nhiên quay sang anh: "Anh Philip, lúc nãy anh có thấy tôi đường đột khi cho ý kiến về quy trình khám bệnh không? Tự nhiên tôi thấy mình tào lao quá. Hy vọng chị Helen không để bụng."

Philip biết tánh cô hay suy nghĩ, mà không ngờ cô vẫn còn để chuyện này trong đầu.

"Helen đã nói ý kiến đó rất tốt, nghĩa là cổ thấy đúng. Em không nên bận lòng nữa. Chỗ này không phải chỗ bệnh viện công ngày trước. Helen thích tiếp thu góp ý mới để bệnh viện hoàn thiện hơn. Em đừng suy nghĩ nhiều."

"Thật không? Tôi chỉ sợ mình nói sai, người ta tự ái. Tôi là lính mới mà phát biểu linh tinh quá. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

"Em đâu có phát biểu linh tinh. Em là lo cho bệnh nhân."

Kiểu người bao che khuyết điểm như anh, thì cho dù cô có nói không đúng anh vẫn sẽ bao che tới cùng.

"Bây giờ mình đi đâu vậy anh?"

"Mình tới nhà hàng lẩu nướng Nhật Bản. Helen thích ăn đồ nướng chỗ đó lắm. Chỗ đó có lẩu mà em thích nữa."

"Sao anh biết tôi thích ăn lẩu?"

Chuyện gì của em mà anh không biết? Thích một người phải tìm hiểu sở thích của người ấy là điều hiển nhiên.

"Tôi còn biết nhiều thứ lắm." Philip cười cười.

"Toàn tật xấu của tôi không chớ gì? Chị Khanh nói xấu với anh hết rồi."

"Tầm bậy, có tật nào xấu đâu. Với tôi, em cái gì cũng tốt hết, mọi thứ đều dễ thương."

Má An Nhiên lại chuyển hồng, gần đây anh ấy nói nhiều câu bạo phát, khiến cô thật ngượng.

Có lẽ Philip cũng nhận ra mình lại nói hơi quá trớn, sợ An Nhiên lại ngại. Gần đây anh có khuynh hướng bảo vệ cô quá mức, nâng niu hơn báu vật của cuộc đời.

Philip bèn dời sự chú ý của An Nhiên sang đề tài khác. Anh hỏi bâng quơ: "Hôm nay đi làm việc chỗ mới rồi, em thấy sao? Có mệt không?"

"Dạ cũng không mệt lắm. Mới vô chỉ làm quen với qui trình khám, chữa bệnh của bệnh viện này. Còn chuyên môn thì chỗ nào cũng giống nhau."

"Em không mệt là tôi vui rồi. Chỗ này sẽ không ai ăn hiếp em. Tôi hy vọng em sẽ thoải mái khi làm việc ở đây."

"Cám ơn anh đã lo cho tôi. Anh thật tốt bụng."

"Tôi nhớ ngày xưa cô An Nhiên đâu có nói câu này."

"Chớ tôi nói câu gì?"

"Ngày xưa cô mắng tôi là người xấu xa mà."

"Bây giờ anh đâu có xấu xa. Anh đã thay đổi thì tôi cũng phải thay đổi thành kiến cũ chứ."

"Tôi chờ nghe câu này lâu lắm rồi đó."

"Ai bảo ngày xưa anh hư quá làm gì."

Philip vươn tay huých cùi chỏ vào tay cô, vừa nói vừa háy mắt: "Nè, tôi hư vụ gì vậy?"

An Nhiên mắc cười, nhớ tới chuyện cũ nhưng không muốn nói ra.

Philip giục: "Sao em cười, nói đi chớ."

"Anh hư thì anh tự biết, một năm vườn Đào, Lê, Mận, Cúc, Mai của anh, tôi đếm hông xuể."

"Cái gì vườn Đào?"

"Chớ không phải sao? Anh hồi đó trêu chọc hoa đào khắp nơi. Chỗ nào có chân dài mà không có anh?"

"Ồ thì ra cô An Nhiên cũng theo dõi và quan tâm tình sử của tôi nữa sao?" Philip giả vờ ngạc nhiên.

An Nhiên phì cười: "Tôi thèm vào quan tâm anh, tình sử của anh đầy trên mặt báo. Và ở trước mặt tôi anh cũng có giấu giếm gì đâu. Còn vì bảo vệ người ta mà mắng té tát vô mặt tôi nữa mà."

"Ai mắng em? Tôi mắng lúc nào đâu?"

"Ngài Philip mau quên quá." An Nhiên nguýt anh: "Lúc đó ai bảo tôi là 'Cô không có thời gian là chuyện của cô, quay chương trình đâu phải lúc nào cũng suông sẻ, cô thấy có ai nói gì không? Sao cô khó chịu vậy?'Giọng anh vô cùng khó chịu nha. Làm tôi sợ quá không dám nói gì nữa luôn. Trưa đó phải ráng quay cho xong, về bệnh viện bụng đói meo vì hết giờ ăn cơm trưa."

An Nhiên ngừng một chút rồi ghẹo anh tiếp: "Ngài cũng hung dữ lắm đó. Tôi sợ thật."

Mặc dù An Nhiên chỉ kể lại chuyện cũ cho vui, nhưng Philip tưởng tượng lại lúc đó, nghĩ lại cô vất vả quay hình xong rồi chạy về bệnh viện, vừa học vừa khám bệnh, bỏ cả bữa trưa, tự nhiên anh thấy xót xa. Thì ra có những lúc anh cũng vô tình và hời hợt như ai. Anh thấy mình bậy quá, bây giờ đối xử tốt với cô, liệu có còn kịp không?

"Từ giờ tôi sẽ đối xử thật tốt với em. Em quên chuyện cũ đi nhé. Tôi quá hồ đồ."

"Tôi không để bụng đâu. Gần tới nhà hàng chưa anh?"

"Qua hết con đường này là tới. Em ít ra ngoài quá hả? Em chưa biết nhà hàng này sao?"

"Tôi ở nước ngoài từ nhỏ đến lớn. Mới về lại đây lúc 16 tuổi, nên cũng không rành đường. Sau này bận chuyện học, cũng đâu có đi ra ngoài nhiều. Tôi chỉ biết mấy con đường lớn thôi, chỗ nào hay đi tôi sẽ nhớ. Ví dụ ba điểm: Trường học, bệnh viện và nhà."

"Em ngoan thật đó."

Hai người đậu xe trước nhà hàng. Philip mở cửa xe bước ra, bên cạnh anh An Nhiên cũng mở cửa bước xuống. Hai người đi vào phòng bao, chỉ năm phút sau thì Kevin và Helen cũng tới.

Họ gọi món ăn vừa trò chuyện. Tánh tình Helen cũng dễ chịu, nên một lúc là thân với An Nhiên. Còn Kevin và Philip thì trò chuyện không ngớt. Helen cứ bám theo An Nhiên hỏi về bệnh viện cũ. An Nhiên chia sẻ nhiều với cô về quy trình điều hành ở đó. Helen thích thú cứ hỏi An Nhiên hết điều này tới điều khác. Philip đành phải xen vào.

"Thôi bà chủ. Để cho con người ta ăn chứ. Em hỏi hoài nãy giờ An Nhiên không ăn được bao nhiêu."

"Xì chưa gì đã bảo vệ kỹ ghê. Thôi trả An Nhiên cho anh đó. Chị xin lỗi nha Nhiên. Em ăn đi."

"Dạ không có gì đâu chị." An Nhiên quay sang Philip: "Anh nói kỳ quá, mọi người trò chuyện vui thôi mà."

"Thấy chưa? An Nhiên còn biết điều hơn anh." Helen cười Philip.

Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện. Lúc tính tiền An Nhiên rút thẻ ra đưa cho cô phục vụ. Philip kéo tay cô lại, lấy thẻ của cô bỏ vào túi anh, rồi anh đưa thẻ anh cho cô phục vụ.

An Nhiên nhìn anh: "Anh làm gì vậy? Chầu này để tôi mời. Coi như là ra mắt hai sếp, và mời anh một bữa vì anh đã giúp tôi nhiều rồi."

Philip lắc đầu: "Muốn mời hai người này thì để tôi. Em chỉ cần làm tốt công việc là được."

Helen và Kevin nhìn nhau, nói tưng tửng: "Hai người ai mời cũng vậy thôi. Đều là một mà."

"Sao được ạ? Em muốn mời mọi người hôm nay."

Philip lắc đầu, anh giục người phục vụ đi tính tiền, thẻ thanh toán thì vẫn không trả cho An Nhiên. Muốn mời Helen và Kevin thì cũng phải để anh. Còn An Nhiên muốn mời thì chỉ có thể mời anh, làm sao có thể để họ chiếm tiện nghi của An Nhiên. Nằm mơ đi, không có cửa nào đâu, cửa sổ cũng không có.

Cho đến khi thanh toán xong thì anh mới trả lại thẻ cho An Nhiên. Mặt cô buồn xo, lại không có cơ hội mời anh ấy. Trước giờ toàn anh ấy mời cô. Đến khi anh đưa cô về lại nhà, trong đầu cô vẫn lăn tăn hay là mua gì tặng anh để bày tỏ lòng biết ơn của cô?

Tặng quà không quý, quý là ở tấm lòng. Biết rằng Philip không thiếu thứ gì nhưng buổi tối sau khi thảnh thơi cô lên mạng tìm quà tặng anh. Vòng tới vòng lui, cô nghĩ phải mua gì đó xứng tầm với anh. Thế là chỉ có cà vạt và đồng hồ. Chọn quà thì cũng nên có lòng, loay hoay một lúc cô mới tìm được cái ưng ý.

Vì thuộc trường phái hành động nên chiều hôm sau tan làm, An Nhiên chạy tới trung tâm thương mại bán hàng cao cấp, lựa đồng hồ và cà vạt cho Philip. Cô loay hoay hai tiếng đồng hồ mới hài lòng mua được hai món ưng ý. Mua xong, cô định mua giấy gói quà về gói cho anh luôn, hôm nào gặp sẽ tặng. Tuy nhiên vừa nghĩ tới Tào Tháo thì Tào Tháo đã gọi tới.

"Em đang làm gì đó? Đã ăn tối chưa?"

"Tôi chưa ăn tối. Tôi còn đang ở ngoài đường."

"Hay quá, tôi cũng chưa ăn. Em đang ở chỗ nào? Tôi đến đó chúng ta ăn tối cùng nhau nhé?"

"Ồ không được." An Nhiên gần như phản xạ có điều kiện. Không thể để anh ấy đến đây.

"Sao vậy? Em không muốn cho tôi ăn tối cùng hả?"

"Không phải đâu. Anh đừng nghĩ thế."

Như vậy là em cũng muốn ăn tối cùng tôi phải không? Anh tự nghĩ rồi tự mỉm cười.

"Thế sao em không muốn nói cho tôi biết em đang ở chỗ nào?"

"Như vầy đi, anh chạy tới chung cư chỗ tôi nha. Bây giờ tôi cũng đang trên đường về nhà. Mình gặp nhau ở khu nhà tôi nhé?"

"Cũng được. Em chạy xe về cẩn thận nhé. Lúc nào tới tôi sẽ gọi cho em."

Kết thúc cuộc gọi, An Nhiên nhanh chóng mua hộp quà gói sẵn, bỏ hết quà tặng vào, rồi chạy nhanh về nhà.

Cô tới nhà được một lúc thì Philip cũng gọi cô xuống. An Nhiên đi đến trước mặt anh, tay thì giấu gói quà sau lưng.

Philip nhìn cô lạ lùng: "Hôm nay trông em lạ lạ."

"Tôi bình thường mà. Sao anh nói thế?"

"Tôi thấy hôm nay trông em vui hơn, nhưng có vẻ bí mật thế nào ấy."

An Nhiên không nói gì chỉ cười mỉm, rồi tự mở cửa ngồi vào xe. Gần đây cô có vẻ vô cùng tự nhiên ngồi xe anh, cô không nhận ra từ bao giờ trong thâm tâm cô không còn bài xích anh, lại còn không đề phòng anh, phải nói là có hơi tin tưởng anh. Nếu trước kia cô đề phòng anh bao nhiêu còn bây giờ thì ngồi xe anh thoải mái, không hề gò bó chút nào. Philip thật sự thấy mãn nguyện vô cùng. Ít ra sự cố gắng của anh đã được đền đáp.

An Nhiên ngồi vào xe rồi, miệng vẫn mỉm cười, mặt trông rất vui. Philip nhịn không được rất muốn bẹo má cô, nhưng anh ráng kìm lại.

"Hôm nay chắc chắn em gặp chuyện gì đó rất vui. Kể tôi nghe đi." Philip dụ dỗ.

"Đâu có chuyện gì đâu."

"Tôi đã từng nói mặt em không giấu được tâm sự phải không? Rõ ràng là trên mặt đang viết ba chữ rất to 'tôi đang vui'. Mà em giấu gì sau lưng vậy?"

An Nhiên là cô nàng lạ lùng nhất trên đời, đến tặng đồ cho người ta cũng không được tự nhiên. Mặt cô bắt đầu nóng lên, cô ngượng ngùng không đưa tận tay cho Philip mà để phía trước xe anh.

"Tặng cho anh."

"Em tặng cho tôi?" Khóe miệng anh không tự giác mỉm cười.

Giọng An Nhiên nhỏ rí: "Tôi mới mua chiều nay, không biết anh có thích không nữa. Nhưng hãy coi đây là tấm lòng, cám ơn anh đã giúp đỡ tôi thời gian gần đây."

"Vậy là nguyên nhân em không cho tôi tới đó vì em đang mua quà tặng tôi sao? Em làm tôi bất ngờ quá. Nhưng em tặng quà chỉ vì muốn cám ơn tôi thôi sao? Làm vậy không sợ tôi buồn hả?"

"Tất nhiên là tôi không tặng quà chỉ vì cảm ơn anh. Vì anh là bạn tốt của tôi, tôi muốn tặng gì đó cho anh."

Mấy chữ cuối cùng Philip phải ráng lắng tai mới nghe được cô nói gì. Vì cô ngại nên giọng nói càng ngày càng nhỏ đi. Nhưng mà không sao, cô có thích anh, thích anh nên mới tặng quà cho anh, không phải vì để cảm ơn. Chỉ cần vậy đã đủ khiến Philip thấy hạnh phúc lâng lâng.

"Cám ơn em! Tôi vui lắm. Tôi có thể mở quà bây giờ được không?"

"Hay là.. anh để về nhà có một mình rồi mở." An Nhiên sợ anh không thích.

"Cho tôi mở bây giờ luôn nha. Tôi không đợi được tối nay."

An Nhiên hết cách, đành thỏa hiệp để anh mở quà. Philip mở ra thấy một hộp đồng hồ nam tinh xảo và một chiếc cà vạt màu xanh đen sọc sang trọng. Đầu tiên miệng anh cười đến ngoác cả mang tai, sau đó nhìn quà tặng biết An Nhiên phải bỏ ra số tiền không nhỏ, thế là anh lại đau lòng.

"Sao em mua những món này đắt tiền như vậy?"

Con rùa rút đầu An Nhiên hễ nói đến tiền là ngượng chín mặt. Đầu cô cuối thấp hơn: "Không.. không quá đắt đâu. Miễn anh vui là được rồi."

"Dĩ nhiên tôi rất vui nhưng khiến em tốn kém vậy tôi cảm thấy ray rứt."

"Anh đã giúp tôi vô điều kiện, tôi chỉ muốn cám ơn anh thôi mà."

"Vậy em đâu có coi tôi là bạn nên mới sòng phẳng như vậy."

An Nhiên cãi lại: "Anh mới đang không coi tôi là bạn nên mới nói tới nói lui đó."

Philip chịu không được, vươn tay ngắt mũi cô: "Lại hung dữ. Thật sự quà rất đẹp, cám ơn em nhiều. Tôi có thể mang đồng hồ này bây giờ được không?"

"Tôi tặng anh rồi, thì đó là đồ của anh. Nhưng anh cũng đang mang đồng hồ rồi mà."

Tất nhiên là khác, lần đầu tiên em tặng quà cho tôi, món quà quý giá, tôi phải lập tức mang bên mình.

"Đồng hồ tôi cũ rồi, tôi thích đồng hồ em tặng hơn."

"Anh giống con nít quá đi."

Philip không trả lời cô vì bận tháo đồng hồ cũ ra, và mang cái An Nhiên tặng vào. Khóe môi anh cong lên, tay thì đưa sang phía An Nhiên: "Đẹp quá đi. Em chọn rất hợp với tôi."

"Cái gì đẹp? Anh nói tay anh đẹp hả?"

"Chọc tôi hả? Nhờ đồng hồ em mua khiến tay tôi đẹp hơn. Ngày mai tôi sẽ thắt cà vạt của em đi làm. Bây giờ tôi dẫn em đi ăn thật ngon, cám ơn em đã mua tặng tôi nhé."

"Anh đã nói bạn bè không được cám ơn. Vậy mà nói hoài".

"Xin lỗi cô Nhiên. Tôi không dám nữa. Bây giờ đi ăn nhé!"

An Nhiên mỉm cười không nói gì. Hai người trải qua buổi tối vui vẻ với nhau. Cơ bản là có một người vì mới được quà tặng từ người hâm mộ trong lòng, nên suốt bữa ăn miệng cứ cười không khép lại được.

***

Hôm sau, anh còn sợ thiên hạ không biết anh đang hạnh phúc, nên sáng sớm đi làm đứng trước gương lựa tới lựa lui áo sơ mi nào đẹp nhất để phối với cà vạt An Nhiên đã tặng. Tay đang mang đồng hồ mới, giơ lên kiếng ngắm nghía. Nếu những người quen biết anh, chắc không bao giờ nghĩ được chỉ món quà tặng nhỏ từ An Nhiên có thể khiến anh vui như vậy.

Phải biết rằng đồng hồ và cà vạt An Nhiên mua cho anh, mặc dù có đắt nhưng không bằng bộ sưu tập anh có. Dĩ nhiên toàn hàng cao cấp, có điều đây là món quà của An Nhiên, đương nhiên với anh nó quý hơn bất kỳ món đồ cao cấp nào.

Người đàn ông đỏm dáng này đứng trước gương nửa tiếng chỉ để thử trang phục. Nếu không vì sắp đến giờ làm việc, chắc anh còn đứng lâu hơn.

Xuống tới phòng khách, anh còn cố tình lượn qua lượn lại trước mặt bà Trân, lạ kỳ sao hôm nay mẹ không phát hiện ra anh đang có đồ mới?

Philip quên một điều là cà vạt thì cái nào chẳng giống cái nào. Nhìn tổng thể bà Trân không thể phát hiện ra chiếc cà vạt mới của anh. Còn đồng hồ cho dù anh đã cố tình xoắn tay áo lên cao, cả áo khoác cũng cởi ra, vậy mà mẹ không nói gì. Bố thì anh khỏi trông mong. Thật là khiến anh nghẹn khuất.

Thôi thì địch không động, ta động. Anh hắng giọng, rồi giả vờ vô tình: "Bố mẹ thấy cà vạt hôm nay con phối với áo sơ mi này đẹp không?"

Hai con người vô tình kia chỉ gật đầu cho có lệ. Philip vẫn không chịu thua "Cà vạt này đẹp hơn mấy cái trước đây phải không mẹ?"

"Mẹ thấy cũng bình thường mà con trai. Sao vậy? Sao hôm nay lại quan tâm tới cà vạt?"

"Khác chứ, cái này cà vạt con mới mang mà."

"Con mới mua cái mới hả?"

Đấy cuối cùng cũng vào điểm chính, đây là câu hỏi anh đang mong đợi.

"An Nhiên tặng con đó. Đẹp phải không mẹ? Đồng hồ nữa này." Người đàn ông to xác 34 tuổi này đang nghiêm túc giơ tay ra cho bố mẹ ngắm chiếc đồng hồ mới của anh.

Cả gia đình anh thuộc team bao che khuyết điểm, cho dù biết đồ An Nhiên tặng cũng không đắt bằng những cái họ đang có, nhưng thương ai thương cả đường đi. Hai người lớn này bắt đầu lao vào khen.

"Con bé biết chọn thật, quà tặng rất hợp với con. Hạnh phúc nhé con trai. Khi nào bố mẹ có thể gặp mặt gia đình bên kia hả con trai?"

"Chưa được đâu ạ. Cách mạng đang trong quá trình. Vẫn chưa thành công ạ!"

"Cố lên con trai, bố mẹ ủng hộ con." Hai ông bà giơ nắm tay lại thể hiện thái độ quyết tâm, tưởng là đi đánh trận không bằng.

Philip khoe với bố mẹ xong, anh tới công ty. Nếu là ngày thường anh sẽ mang cả áo vest vào tới văn phòng mới cởi ra khoác trên ghế. Nhưng hôm nay có cà vạt mới, anh giả vờ để áo khoác trên tay. Nhưng mà đoạn đường từ cổng công ty vào tới phòng anh chẳng thấy nhân viên nào khen cà vạt và bộ đồ đẹp của anh là sao? Nghẹn chết anh rồi.

Thế là người đàn ông này lại làm một điều ấu trĩ là không có việc gì cũng gọi trợ lý vào.

"Này sáng nay anh có gì cần báo cáo tôi không?"

"Dạ hôm qua tôi đã báo cáo rồi." Trợ lý mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim. Thường sếp hỏi kiểu này chắc anh lại làm sai chuyện gì rồi.

"Thế là không có gì để báo cáo tôi hả? Vậy sao anh không nhìn tôi?"

Ôi mẹ ơi, không nhìn anh vì tôi sợ, như vậy cũng bị bắt bẻ nữa sao. Trợ lý rủa thầm, nhưng lần này sếp anh hình như không có thái độ truy cứu, chỉ nghe sếp nói chuyện vô cùng không hợp với hoàn cảnh.

"Này, anh thấy hôm nay bộ đồ tôi mặc có đẹp không?"

Trợ lý vừa nghe thế, muốn cắm mặt xuống đất, sếp ơi giết người phải đền mạng đó ạ, anh đừng hù dọa lính kiểu này chứ. Trợ lý ngước lên nhìn anh một cách tổng thể, tuyệt vọng thốt lên: "Ngày nào anh cũng ăn mặc như vậy, lúc nào cũng đẹp trai quằn quại mà sếp."

"Anh không phát hiện ra tôi có gì mới hả?"

Đậu Xanh Rau Má, cái gì mới ta? Sếp bị thần kinh nữa sao? Trợ lý len lén ngó lên, lần này thì nhìn chăm chú sếp thần kinh của anh ta, vẫn không khám phá ra chỗ nào mới lạ, biểu anh nói cái gì bây giờ. Chẳng lẽ lại bảo 'không thể phát hiện chỗ nào khác ngoại trừ khuôn mặt có vẻ yêu nghiệt hơn mỗi ngày'?

"Tôi thấy anh vẫn.. đẹp trai như ngày thường mà. Hay là sếp mới mua cà vạt mới?"

Philip vỗ bàn: "Đúng đó, anh hay quá, tôi có cà vạt mới."

Mọa, con tim tội nghiệp của Trợ lý mém rớt ra khỏi lồng ngực. Chưa kịp vuốt theo đuôi của sếp thì đã nghe sếp tự thoại: "Cà vạt đẹp phải không?". Truyện Mỹ Thực

Trợ lý gật gật và nghe sếp anh ta nói tiếp: "An Nhiên tặng đấy, cái này hợp với tôi lắm đúng không?"

"Vâng hợp." Kể cả không hợp thì ông nội anh cũng không dám nói khác đi. Quả là sầu muôn trùng.

Sếp anh ta vẫn thao thao bất tuyệt, mắc ói hơn nữa là sếp đưa tay trước mặt anh, miệng thì cong cong: "Anh thấy đồng hồ này cũng đẹp phải không?"

Lần này trợ lý đã có kinh nghiệm: "Đẹp nha, cái đồng hồ này sang trọng thật. Cô An Nhiên rất biết cách chọn quà. Tôi thật ghen tị với sếp."

"Đương nhiên, An Nhiên của tôi thì giỏi rồi. Anh cứ tiếp tục ghen tị đi."

Ọe, bệnh tự kỷ của sếp càng ngày càng nặng. Anh trong lòng âm thầm cầu nguyện giúp cô An Nhiên. Người yêu tự kỷ đến mức này, mai mốt chỉ dỗ dành thôi không còn thời gian đâu để làm chuyện khác.

Philip sau khi đã khoe khoang đủ, anh thả trợ lý ra ngoài. Lần đầu tiên trợ lý đi một chuyến vào văn phòng sếp mà không có mục đích gì rõ ràng.

Cuộc sống quả thật không hề dễ dàng, làm công cho người mắc bệnh tự kỷ còn thảm thương hơn bất kỳ hoàn cảnh nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play