Đối với mọi người Vĩnh An công chúa luôn bày ra thái độ lạnh lùng cao ngạo, cho dù là đương kim Quân Thượng cũng không ngoại lệ, nhưng chỉ dịu dàng như nước với môt mình Cố Ưu Mặc.
Bởi nàng ấy từng đứng trên tường thành từ xa dõi theo Cố Ưu Mặc sát phạt trong biển máu, khí phách cái thế đó đã bén rễ vào sâu trong nội tâm của nàng.
Sau này nàng ấy khéo léo tiếp cận Cố Ưu Mặc, muốn tìm hiểu nhị lang Cố Ưu Mặc của Cố gia rốt cuộc là người như thế nào.
Cứ thế, thời gian thấm thoát trôi qua, nàng ấy đã phải lòng ông ấy tự lúc nào, mà Cố Ưu Mặc cũng đem lòng yêu mến cô nương khảng khái kiều diễm này.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, vốn một hôn lễ được người người mong chờ lại kế thúc bằng tin tức Cố Ưu Mặc bị thương tật sau một trận chiến anh dũng tắm máu.
Ai quan tâm tới việc Cố Ưu Mặc khóc thương vào thời điểm đó? Ai có thể thấu hiểu việc ông ấy dõi theo bóng dáng tuyệt mỹ của Vĩnh An công chúa, nhưng lại chỉ có thể tự mình gặm nhấm nỗi thê lương khi nhốt mình trong khoảng sân sâu cùng tại Cố gia, không muốn gặp một ai?
Trong năm năm qua, Cố Ưu Mặc chưa từng bước ra khỏi khoảng sân đó của mình nửa bước, ngay cả khi Cố Thiên Mệnh gây ra họa lớn, ông ấy cũng chỉ kêu thân tín của mình cầm theo thư từ đi giải quyết.
Ông ấy sợ, sợ sau khi bước ra khỏi cổng lớn Cố gia sẽ đụng phải bóng dáng vẫn thường xuyên khiến mình giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya kia.
Nhưng hôm nay là ngày đính hôn của cháu trai duy nhất còn lại của ông ấy, Cố Ưu Mặc lưỡng lự vài ngày vẫn hạ quyết tâ m đến tham dự.
Có lẽ sâu thẳm trong trái tim ông ấy cũng có một tia chờ mong.
Vĩnh An công chúa biết tôn nghiêm tướng môn của Cố Ưu Mặc, năm năm trước nàng ấy chỉ gặp thoáng qua cảnh tượng áo giáp đẫm máu, bất lực ngồi trên xe lăn của ông ấy, ông ấy liền đóng chặt cổng lớn Cố gia, ai cũng không gặp, hơn nữa còn cho người truyền lời tới nàng: “Công chúa, xin hãy thứ lỗi cho bổn tướng thất hứa, từ nay về sau không còn Huyết Hùng tướng quân nữa”.
Từ nay về sau không còn Huyết Hùng tướng quân nữa.
Lời này hàm chứa thâm ý gì, sao Vĩnh An công chúa có thể không nghe ra.
Sau đó, Vĩnh An công chúa cũng không đến Cố gia nữa, Cố Ưu Mặc cũng không bao giờ bước ra khỏi cổng lớn.
Tuy rằng hai người đều ở tại kinh thành, nhưng lại như sông núi cách trở ngàn dặm, chỉ có thể cùng nhau ngước nhìn bầu trời đầy sao, trằn trọc tương tư.
“Ta vốn tưởng rằng cả đời này chàng cũng sẽ không bước ra khỏi cổng lớn Cố gia nữa, chẳng ngờ chàng vẫn đi ra.
Nếu đã như vậy, chàng của hiện tại đã có thể cho ta một đáp án cụ thể chưa?”
Trong giọng nói của Vĩnh An công chúa thấp thoáng sự run rẩy, đôi mắt không kìm được dâng lên một tầng sương nước, thâm tình nhìn Cố Ưu Mặc.
Trước mặt Cố Ưu Mặc, Vĩnh An công chúa chưa từng tự xưng là ‘bổn cung’, như vậy nàng ấy mới cảm thấy khoảng cách giữa mình và Cố Ưu Mặc không quá xa.
Năm năm qua, nàng ấy cũng vùi mình trong chốn hoàng cung, không xuất hiện trước mắt thiên hạ.
Hôm nay hay tin Cố Ưu Mặc xuất hiện tại tửu lâu Túy Yên, sau khi cân nhắc hồi lâu nàng ấy vẫn không nhịn được muốn tới nhìn vị tướng quân năm đó một lần, muốn thực sự nghe câu trả lời từ chính miệng ông ấy.
Tửu lâu Túy Yên một mảnh trầm lắng, không ai lên tiếng, ngay cả hô hấp cũng lặng thinh.
Bầu không khí yên tĩnh đè nén lan tràn khắp tửu lâu Túy Yên, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên đã trải qua vô số sóng to gió lớn, giờ phút này cũng không hẹn mà cùng khép miệng lại, không lên tiếng quấy rầy.
Tất cả mọi người ai cũng biết chuyện của Cố nhị gia Cố Ưu Mặc và công chúa Vĩnh An, cuối cũng cũng phải có kết quả.
Cố Ưu Mặc trầm ngâm thật lâu, ông ấy nhìn công chúa Vĩnh An xinh đẹp trước mặt, há miệng định nói nhưng lại không biết trả lời như thế nào.
“Thiên Mệnh, ta mệt rồi, đưa ta về”, Cố Ưu Mặc nhìn công chúa Vĩnh An mắt đẫm lệ, muốn nói lại thôi, quay đầu nhẹ giọng nói với Cố Thiên Mệnh.
Cố Ưu Mặc lui bước, ông ấy không biết phải đối mặt với công chúa Vĩnh An ra sao.
Ông ấy hiện tại, chính là một phế nhân, cho dù có khả năng có con, nhưng đã không còn uy danh năm xưa nữa, có tư cách gì mà với tới tuyệt đại giai nhân như công chúa Vĩnh An đây?
Nhưng để Cố Ưu Mặc tự mình nói ra những lời nhẫn tâm với công chúa Vĩnh An, ông ấy cũng không có cách nào mở miệng được, trong lòng ông ấy còn có một tia hi vọng, chờ mong một ngày nào đó còn có thể trở về ngày tháng trước đây, đứng vững cương trường, uy danh lẫm liệt, vậy mới có thể xứng đôi với nàng.
“Nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh luôn yên lặng giờ phút này cũng không nhịn được run rẩy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng Cố Ưu Mặc đang bi thương đau đớn nhường nào, có thể cảm giác được sự chấn động nơi trái tim công chúa Vĩnh An.
“Đưa ta trở về”, Cố Ưu Mặc chỉ có thể trốn tránh, ngay cả khi đối mặt với trăm vạn đại quân, ông ấy cũng không chút e dè, vung huyết thương trong tay anh dũng xông lên, nhưng đứng trước mặt công chúa Vĩnh An cô lãnh kiều mị, ông ấy lại sợ hãi.
“Vâng, nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh lặng lẽ đánh giá công chúa Vĩnh An một cái, sau đó chậm rãi đi tới phía sau Cố Ưu Mặc, định đẩy xe lăn về phía trước..