Trần Phàm, người phụ trách tửu lâu đệ nhất kinh thành, tự nhận là mình đã từng chứng kiến qua vô số sóng to gió lớn, nhưng hôm nay đã thật sự hỗn loạn.

Tây Hiền Vương chính là con ruột của đương kim Quân Thượng đấy, cả thiên hạ này có mấy người có thể được hắn ta hành lễ chứ?

Nhưng nhân vậy hoàng tộc như Tây Hiền Vương cũng phải ôm quyền chào hỏi lão quản gia của Cố gia, chuyện này kinh ngạc, khiến người ta tức ngực nghẹn họng.

“Ông ấy, là ai?”

Đám người trẻ tuổi nhìn Dịch bá, trong đầu không tự chủ bật ra câu hỏi này.

“Vương gia, mời vào”, Dịch bá nhẹ nhàng cúi người chào Tây Hiền Vương, khàn khàn nói.

“Được”, Tây Hiền Vương mỉm cười gật đầu, sau đó bước vào.

Đợi đến khi Tây Hiền Vương vào trong rồi, trái tim đang treo lơ lửng của mọi người mới hạ xuống vài phần, rất nhiều người nhìn về Dịch bá với ánh mắt phức tạp nhưng không dám có ý khinh thường.

Không bao lâu sau, lại là tiếng xe ngựa ầm vang.

“Bình Thành Vương giá đáo”.

Mọi người nghe thấy cái tên này, lưỡi líu lại, nhao nhao tránh qua một bên, nhường ra một con đường.

“Đầu tiên là Tây Hiền Vương, giờ lại là Bình Thành Vương, hai nhà Cố Lý quả nhiên có thể làm chấn động thiên hạ”.

Một vài quan viên ở phía sau mở to hai mắt, nhìn nam tử trung niên bước tới, nội tâm hãi hùng.

Lập tức, toàn bộ tửu lâu Túy Yên im lặng, không khí quỷ dị không ngừng lan tràn.

“Cung nghênh Bình Thành Vương”, Trần Phàm cùng mọi người khom người hành lễ.

“Vương gia, mời vào”, Dịch bá vẫn một biểu cảm bình thản như trước, không nhanh không chậm mở miệng.

“Dịch lão tướng quân”, Bình Thành Vương mặc bộ trường bào màu đen, khuôn mặt nghiêm trang, hắn ta chậm rãi đi đến bên cạnh Dịch bá, nhẹ nhàng chắp tay thăm hỏi một tiếng.

Dịch bá cũng cúi đầu đáp lễ.

Mọi người nhìn thấy cảnh này lại được một phen thất sắc, cmn cái gì vậy, ngay cả Bình Thành Vương cũng chắp tay làm lễ, quả thực khó tin.

Đương kim Quân Thượng tổng cộng có bốn người con, 3 trai 1 gái, theo thứ tự là đại hoàng tử, nhị hoàng tử Tây Hiền Vương và tam hoàng tử Bình Thành Vương, còn có Vĩnh An công chúa.

Tây Hiền Vương và Bình Thành Vương đã được Quân Thượng phong làm vương hầu, đương nhiên là không có duyên với đế vị, nhưng thân phận của họ rất cao, có thể nói là dưới một người mà trên vạn người.

Nhưng mặc dù vậy, hai vị vương gia đều có phần khách khí với quản gia của Cố gia.

“Ông ta, rốt cuộc là ai ? Vì sao hai vị vương gia lại khách khí với ông ta như vậy?”, đám thanh niên đi theo trưởng bối lại ngẩn người, càng để ý hơn về phía Dịch bá.

“Con mẹ nó, lão quản gia của Cố gia rốt cuộc là nhân vật thần thánh nào? Thật là kh ủng bố quá đi mà...”, Trần Phàm âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt chấn động liếc Dịch bá.

“Dịch lão tướng quân năm xưa chấn danh thiên hạ, mặc dù đã ở độ tuổi xế chiều, không bằng huyết uy năm đó, nhưng nào có ai dám khinh thường chứ?”, trưởng bối của các thế gia âm thầm nói.

Đợi đến khi hai vị Vương gia đi vào trong, không khí khẩn trương trước cửa tửu lâu mới dần dần hòa hoãn lại.

Có điều trong ánh mắt nhìn Dịch bá của mọi người lại tràn ngập tò mò.

Ngay sau đó, một vị thái giám từ trên xe ngựa bước xuống, sau lưng thái giám là một đám tướng sĩ ngư lâm quân hộ vệ.

“Đây là...!vị công công ở ngự thư phòng?”, trước cửa, có người nhận ra lai lịch của vị thái giám, trong lòng nhịn không được run rẩy.

Thái giám ước chừng sáu mươi tuổi, trên khuôn mặt uy nghiêm của ông ta có một tia khí tức âm nhu, bước chân về phía trước, hướng về phía mọi người trong tửu lâu Túy Yên cùng với hai nhà Cố Lý, dùng thanh âm bén nhọn hô: “Thánh thượng khẩu dụ, gần đây công việc triều chính bận rộn, trẫm cùng đại hoàng tử có tâm muốn đến nhưng lại không có thời gian đến uống rượu thông gia của hai nhà.

Đợi hai nhà chính thức đại hôn, trẫm sẽ tự mình đến chúc mừng”.

Rầm rầm!

Thánh dụ của thánh thượng, giống như cửu tiêu minh lôi bao trùm toàn bộ thiên khung.

Bất kể người đang đứng vây quanh hay là văn võ bá quan đứng sừng sững ở cửa đều ngây người, khiếp hãi không thôi.

“Thánh ý của Quân Thượng, lão thần cảm kích vô cùng, tạ Thánh Ân”.

Trong thời gian ngắn, từ trong tửu lâu Túy Yên truyền đến tiếng nói thô kệch của Cố lão gia.

“Ngô công công, hôm nay hai nhà có việc hỉ, nếu không bận thì có thể lưu lại uống một chén rượu hỉ”, thanh âm của Lý Thiên Nguyên cũng truyền ra ngoài cửa, quanh quẩn thật lâu.

Ngô công công đến đây truyền đạt thánh ý, nhìn thấy người Cố gia và Lý gia khom người hành lễ, sau đó lớn tiếng nói: “Cố lão tướng quân, Lý đại nhân, chúng ta còn phải quay về bẩm báo với Quân Thượng, chén rượu mừng này đợi đến khi hai nhà chính thức đại hôn ta sẽ đến đòi”.

Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Ngô công công liền dẫn theo ngự lâm quân rời đi.

May mà Quân Thượng chỉ hạ xuống một đạo thánh chỉ để chúc mừng, không đích thân đến, nếu không toàn bộ tửu lâu Túy Yên còn không phải láo loạn đến lật trời.

Sau đó một đám quan viên mang lễ đến chúc mừng mới chầm chậm vào tửu lâu Túy Yên.

Hôm nay tuy rằng chỉ là ngày hai nhà đính hôn, nhưng cũng là cơ hội khó gặp để kết giao.

Rất nhiều bá quan văn võ đều mang theo hậu bối nhà mình đến, chính là muốn cho chúng kết giao nhiều hơn với những nhân vật có danh tiếng.

Một màn vừa rồi đã in sâu trong lòng đám người trẻ tuổi.

Chỉ là một vị quản gia thôi đã khiến cho hai vị Vương gia chắp tay chào, còn có khẩu dụ chúc mừng của Quân Thượng, chỉ là tiệc đính hôn thôi mà làm cho những nhân vật máu mặt của Thiên Phong quốc nhao nhao đến đủ.

Đây chính là gia tộc trấn quốc Cố gia.

Chính là hào môn đứng đầu Thiên Phong quốc, Lý gia.

Có lẽ bắt đầu từ thời khắc này, thế hệ trẻ chưa từng trải đời mới thật sự biết được hai nhà này có ý nghĩa gì..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play