“Nói thật, lão phu quả thực có chút khâm phục ngươi có thể ẩn nhẫn ngủ đông nhiều năm như vậy, nhưng điều này vẫn không đủ để lão phu đổi ý”, tuy Lý Thiên Nguyên lúc này vẫn cắn chặt không buông, nhưng trong giọng điệu cùng biểu cảm lại cực kỳ nghiêm túc.
Ý tứ trong lời nói của ông ta rất rõ ràng, bản lĩnh mà hắn thể hiện ra cho đến nay vẫn chưa đủ khiến ông ta xoay chuyển.
Hay nói cách khác, Lý Thiên Nguyên đã tin chắc sự dứt khoát của Cố Thiên Mệnh, chỉ là còn muốn nhìn xem người đã ẩn mình trong bóng tối nhiều năm như hắn còn có thủ đoạn nào khác.
Ông ta lúc này đã ném chuyện ở rể ra sau đầu, bởi trong lòng ông ta tựa hồ đã có quyết định.
Bây giờ ông ta chỉ muốn xem xem tiểu công tử phế vật của Cố gia trong lời đồn còn che giấu bản lĩnh không ai biết đến nào nữa.
“Nếu đã như vậy, bổn công tử cũng chỉ có thể thuận theo ý nguyện của Lý đại nhân rồi”, Cố Thiên Mệnh vẫn duy trì dáng vẻ nho nhã phong độ, dường như cả đất trời này đều không thể khiến hắn bối rối dù chỉ một chút.
Cùng với sự tiêu tan của nụ cười mỉm đầy thâm ý nơi khóe miệng Cố Thiên Mệnh, một luồng khí vắng lặng dồi dào bỗng quét tới từ trong cơ thể hắn.
Ầm!
Trong nháy mắt, khí thế tu vi Nhân Huyền hậu kỳ bộc phát ra từ trên người Cố Thiên Mệnh khiến toàn bộ đại sảnh Lý gia bao phủ trong luồng khí sắc bén rợn người.
Khi Cố Thiên Mệnh phát ra tu vi của mình, con ngươi tối tăm của Lý Thiên Nguyên đột nhiên đông cứng lại, thân thể cũng ngớ ra, giật mình kinh hãi trong lòng: “Quả nhiên! Cố gia lớp lớp nhân tài, tiểu công tử nhà họ sao có thể vô dụng đây?”
Nhìn dáng vẻ công tử phiêu dật kia của Cố Thiên Mệnh, Lý Thiên Nguyên bỗng nhiên thấp thoáng thấy bóng khí thế hào hùng của Cố Thừa Quân nhiều năm về trước.
Cố Thừa Quân của năm xưa bá đạo phi phàm, một tiếng gầm cũng đủ trấn áp hàng triệu binh sĩ, quân giặc biên cương chỉ cần nghe thấy cái tên Thừa Mông tướng quân Cố Thừa Quân cũng đã sợ vỡ mật, co giò tháo chạy.
Nếu không phải Cố Thừa Quân bị nước địch ác độc bày mưu hại chết, thì e rằng Cố gia của hiện tại không phải là đối tượng mà Lý gia có thể đối đầu.
Mỗi thế hệ của Cố gia đều chống đỡ một thời đại của Thiên Phong Quốc và dẫn dắt Thiên Phong Quốc ra khỏi vực sâu.
Xứng đáng là đại gia tộc bảo vệ đất nước!
Trong dòng hồi tưởng, Lý Thiên Nguyên bất giác thầm thở dài trong lòng mà thương tiếc.
“Tuy rằng tu vi Nhân Huyền hậu kỳ không được coi là cao siêu, không sánh được với Tam thiên kiêu trong kinh, nhưng chỉ riêng tâm tính tinh ranh này của hắn cũng đủ để bù đắp khoảng cách, thậm chí còn có phần hơn ", Lý Thiên Nguyên thầm bình phẩm, càng thêm kinh ngạc.
Chỉ trong chốc lát, Cố Thiên Mệnh đã thu nén lại tu vi, sau đó lại lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ như một người bình thường.
Lý Thiên Nguyên không biết tại sao hắn có thể tùy ý che giấu tu vi của bản thân, nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều, dù sao thì mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
"Lý đại nhân, đã đủ chưa?”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười hỏi.
"Cố công tử giấu sâu quá, người thiên hạ đều bị người lừa gạt rồi, ngay cả lão phu trước kia cũng cả tin tiểu công tử Cố gia là một phế vật khó lòng trọng dụng”.
Lý Thiên Nguyên không còn cư xử với Cố Thiên Mệnh như một hậu bối nữa, lại càng không dám coi thường hắn nửa phần.
Không phải là vì Cố gia, cũng không phải vì tu vi mà hắn vừa lộ ra, mà là vi phần tâm tính trầm ổn hơn người kia của hắn.
“Được rồi, Lý đại nhân không cần vòng vo với bổn công tử nữa, ta không thích lối sáo rỗng của chốn quan trường đó.
Chúng ta đi vào trọng tâm đi, rốt cuộc Lý gia sẽ lựa chọn như thế nào đây?”
Lý Thiên Nguyên không lập tức trả lời, mà suy tính một hồi rồi hỏi ngược lại: “Nếu Lý gia cứng rắn tuân theo ước định trước đây giữa hai nhà, muốn Cố tiểu công tử tới ở rể Lý gia ta thì thế nào?”
"Tuyệt đối không có khả năng đó”, Cố Thiên Mệnh không chần chừ kiên định đáp lại.
Tên nhóc thối tha, vậy mà dứt khoát từ chối trực tiếp như vậy.
Trong lòng Lý Thiên Nguyên có chút không vui, dù sao chuyện này ngay từ đầu đã sớm tuyên bố ra ngoài, hơn nữa còn được đương kim quân thượng cho phép, nếu bỗng nhiên thay đổi chuyện hôn sự, há không phải biến Lý gia của ông ta thành trò cười trong mắt thiên hạ sao?
Tuy nhiên Lý Thiên Nguyên hiện tại cũng không quan tâm nhiều đến ánh mắt người đời nữa, mà càng chú ý tới tên nhóc Cố Thiên Mệnh này.
Nếu một kẻ có dã tâm khôn khéo như hắn ở rể Lý gia, vậy tương lai có thể trợ giúp họ rất nhiều, thậm chí có thể giữ cho Lý gia mấy chục năm không lo nghĩ.
Đáng tiếc loại người này đã định sẵn không thuộc về Lý gia, điều này khiến Lý Thiên Nguyên cảm thấy có chút bất đắc dĩ cùng tiếc nuối.
Thừa Mông tướng quân của năm đó làm rung chấn khắp trời nam đất bắc, Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc sau này cũng không phụ uy danh của Cố gia, chém giết quân xâm lược không còn manh giáp khiến chúng không dám tùy tiện xâm phạm biên cương Thiên Phong quốc; tiếp đó ngay cả thế hệ thanh niên đời thứ ba của Cố gia, hai vị huynh trưởng của Cố Thiên Mệnh cũng vượt lên vô số thiên tài khác, lập nhiều chiến công hiển hách được người người sùng kính.
“Mẹ nó, hạt giống của lão Cố sao lại đều yêu nghiệt như vậy cơ chứ?”
Lý Thiên Nguyên bực dọc thầm mắng một câu, trong lòng ngập tràn đủ các loại đố kị và ghen tị..