“Ta…”, Lý Dật Hiên chỉ là một tên cục mịch, hắn từ nhỏ đã nhập ngũ, rất ít khi ở lại kinh thành, lần này vội vàng rời quân về kinh chính là vì hôn sự giữa Cố gia và Lý gia.
Hắn muốn nhìn xem tên công tử bột ức hiếp Sương Nhi muội muội có dáng vẻ thế nào và định dạy cho người đó một bài học ra trò.
Nhưng chẳng ngờ Cố Thiên Mệnh chỉ dùng đôi ba câu nói đã ép hắn cứng họng, điều này khiến hắn nôn nóng tới mức muốn đánh Cố Thiên Mệnh một trận.
Nhưng đứng sau lưng Cố Thiên Mệnh lại có một Yến Hàn như một con rắn độc lẳng lặng bảo vệ nên hắn căn bản không có cách nào ra tay.
“Đây là nhà của ta”, Lý Dật Hiên nghĩ ngợi một lúc mới lạnh lùng phun ra câu này, giống như đang bác bỏ việc Cố Thiên Mệnh kêu hắn rời đi.
“Bổn công tử biết điều đó, giờ ngươi có thể đi được rồi”, Cố Thiên Mệnh không để bụng mà nhấp một ngụm trà thơm ngát, ngay cả nhìn cũng không nhìn tới Lý Dật Hiên, hờ hững nói.
Mẹ nó!
Nghe vậy cả người Lý Dật Hiên gần như sắp nổ tung.
Hắn ta từ nhỏ đã tòng quân, ra trận giết địch nhiều năm cũng chưa từng bất lực như khi nói chuyện với Cố Thiên Mệnh ngày hôm nay.
Như thể hắn dồn lực tung ra cú đấm lại phát hiện ra mình chỉ đang đánh vào một cục bông dày dặn, khiến hắn uất nghẹn.
“Ngươi!”, Lý Dật Hiên duỗi tay chỉ vào Cố Thiên Mệnh, lửa giận phừng phừng nhưng cắn răng chỉ phun ra được một chữ này.
“Hiên Nhi, không được vô lễ với Cố công tử”.
Đúng lúc này một giọng nói già nua nhưng không giấu được uy nghiêm truyền vào đại sảnh.
Nghe được câu này thân thể vạm vỡ của Lý Dật Hiên bất giác rùng mình, sau đó quay đầu hướng về phía ông lão đang đứng ở của cung kính cúi người kêu: “Ông nội”.
Toàn bộ nha hoàn trong đại sảnh cũng nhao nhao khom người hành lễ đối với ông lão kia, không dám có nửa điểm qua loa bất kính.
Người đến chính là trụ cột của Lý gia, cũng là quan nhất phẩm đương triều của Thiên Phong quốc, Lý Thiên Nguyên.
Lý Thiên Nguyên khoác trên mình trang phục thường ngày bằng gấm màu xám, mái tóc của ông ta được búi lỏng lên trên đỉnh đầu, bộ râu dài nửa mét bạc phơ.
Một luồng uy thế nhàn nhạt cùng quan uy (khí chất uy nghiêm của bậc làm quan) lâu năm ngồi ở vị trí cao phát ra từ trên người ông ta, khiến cho không ít người hít thở không thông.
“Lý đại nhân”, đối mặt với khí chất nghiêm nghị này của Lý Thiên Nguyên, Cố Thiên Mệnh vẫn như cũ ngồi trên ghế khách, khẽ nâng hai tay chào hỏi một câu.
“Thằng nhãi chết tiệt, còn không mau đứng lên hành lễ với ông nội”, Lý Dật Hiên nhìn Cố Thiên Mệnh không hề có ý định đứng dậy liền vội vàng mở miệng khiển trách.
Hắn không quan tâm tới cấp bậc lễ nghĩa gì đó, vừa rồi Cố Thiên Mệnh cũng ngồi nói chuyện với hắn, hắn cũng lười với so đo đến chi tiết này.
Nhưng hiện tại Lý Thiên Nguyên đã đích thân tới, Cố Thiên Mệnh tốt xấu gì cũng phải đứng dậy hành lễ chứ!
Dù sao ngày mai sau khi chính thức kết thân, Cố Thiên Mệnh chính là người của Lý gia rồi, nếu Lý Thiên Nguyên vì việc Cố Thiên Mệnh hôm nay bất kính mà không muốn gặp hắn nữa, như vậy cuộc sống sau này tại Lý gia của hắn thực sự sẽ chật vật đủ đường.
Vì vậy Lý Dật Hiên ngoài mặt quở mắng hắn, nhưng thực chất đều vì lợi ích của Cố Thiên Mệnh.
Rốt cuộc nói thế nào sau này Cố Thiên Mệnh cũng sẽ là muội phu của hắn.
Lý Thiên Nguyên không lên tiếng chỉ im lặng nhìn Cố Thiên Mệnh, như thể đang chờ đợi hắn hành lễ với ông ta vậy.
“Bổn công tử đời này làm người, không kính trời đất, chỉ kính trưởng bối thân thuộc trong gia tộc”, Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt liếc Lý Dật Hiên một cái đáp.
Lời này ngoài mặt nói với Lý Dật Hiên, nhưng trên thực tế lại như đang tuyên bố với Lý Thiên Nguyên.
Hắn muốn nói cho Lý Thiên Nguyên biết rằng tôn nghiêm cùng khí thế cao ngạo của hắn không phải ai cũng có thể tiếp nhận nổi, ít nhất, Lý Thiên Nguyên ông còn chưa đủ tư cách.
“Ngươi..”, Lý Dật Hiên ngẩn người, thân thể cứng ngắc như tượng chỉ vào Cố Thiên Mệnh, vậy mà không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mặc niệm trong lòng: “Muội muội à, không phải là ca không chiếu cố tới tên phu quân hờ này của muội, mà là tự hắn đâm đầu vào chỗ chết mà! Ca cũng không còn cách nào khác!”
Nghe được lời này của Cố Thiên Mệnh, đáy mắt Lý Thiên Nguyên lóe lên một tia bất mãn cùng sắc lạnh, sau đó treo nguyên gương mặt như phủ sương giá bước tới chủ tọa, nhìn chăm chăm vào hắn.
Sự bất thường thoáng qua đó của Lý Thiên Nguyên đương nhiên không thoát khỏi đôi mắt của Cố Thiên Mệnh, đối với chuyện này, hắn căn bản không quan tâm ông ta nghĩ như thế nào mà chỉ bình tĩnh nâng tách trà thơm ngát trên bàn uống một ngụm.
Muốn đè ép thể diện của Cố Thiên Mệnh ta, muốn ta cúi đầu hành lễ ư? Lý gia còn chưa đủ tư cách!.