Tại cánh rừng sâu nơi thung lũng trong đêm tối tăm trải đầy nguy hiểm, có lẽ chỉ sơ suất sẽ bị rắn độc đoạt mạng hoặc thú dữ nuốt chửng.
Thượng Quan Hải, Cung Tâm Nguyệt cùng mười sáu chàng trai cô gái đều đang vô cùng sợ hãi đợi chờ trong thung lũng, nếu không phải tụ tập tại một chỗ thì sợ rằng đã có vài người trong số đó bật khóc thành tiếng.
Thượng Quan Hải ngược lại khá có năng lực lãnh đạo, hắn sắp xếp đàn ông trấn giữ ở vòng ngoài, còn phụ nữ thì ở bên trong, mỗi người canh giữ một vị trí, quan sát tình hình xung quanh để tránh nguy hiểm.
"Sao công tử vẫn chưa ra ngoài vậy?", một cô gái có chút sợ hãi liếc nhìn rừng rậm tối om, rụt rụt cần cổ trắng ngần, siết chặt nắm đấm non nớt hỏi.
"Công tử kêu chúng ta ở đây chờ, đừng đi lung tung bị tụt lại phía sau, chỉ cần chờ là tốt rồi ", Cung Tâm Nguyệt dường như cũng hoảng sợ, nhưng nhớ tới dáng vẻ tao nhã trong tấm áo dài trắng của Cố Thiên Mệnh liền bình tĩnh lại không ít.
"Hải ca, trời đã tối như vậy rồi chúng ta có cần nhóm lửa lên không?", một chàng trai nhỏ tuổi hơn Thượng Quan Hải xin chỉ thị.
Kể từ khi Thượng Quan Hải được Cố Thiên Mệnh điểm tên trở thành thủ lĩnh của nhóm nam, tất cả đều gọi hắn một tiếng Hải ca để tỏ lòng kính trọng.
"Không được! Trước đó công tử đã nói rõ bảo chúng ta lặng lẽ rời thành tới nơi này.
Nếu chúng ta nhóm lửa bị kẻ khác phát hiện thì sẽ gặp phiền toái lớn.Vì vậy chúng ta vẫn nên chịu khó đợi đi, công tử nhất định sẽ tới rất nhanh thôi”, Thượng Quan Hải lập tức phủ quyết đề nghị này, trong giọng nói non nớt còn mang theo ý không cho phép chống đối.
“Ừm, vậy cũng được”, mọi người đều cảm thấy lời hắn nói có lý nên đồng loạt gật đầu đồng ý.
Đột nhiên một thiếu niên nhìn thấy hai bóng đen dần đi tới từ trong rừng sâu, kinh hãi kêu lên:“Là ai?”
Trong nháy mắt, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn hướng phát ra tiếng động, thấy hai bóng đen càng lúc càng tới gần, tinh thần của họ càng kéo căng như dây đàn.
Có người thậm chí còn nắm chặt góc áo, lấm tấm mồ hôi cũng không dám phát ra tiếng.
“Đều đến cả rồi thì tốt”.
Hai bóng đen đó đương nhiên là Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn.
“Công tử!”, nghe được thanh âm quen thuộc, vẻ mặt khiếp sợ của mọi người lập tức biến thành mừng rỡ.
Cố Thiên Mệnh đến khiến nỗi bất an trong lòng mọi người dần lắng xuống.
Ánh mắt kính trọng của họ đều đổ dồn lên người hắn, như thể có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết mở lời từ đâu.
“Nếu đều ở đây thì tốt rồi.
Từ nay về sau, khu rừng này chính là nơi ở cũng là điểm tu luyện của các ngươi”, Cố Thiên Mệnh nhìn nhìn vẻ mặt rụt rè và sợ hãi của họ thì thản nhiên như nước chảy mây trôi nói.
Đối với lời nói của hắn, mọi người dường như nửa hiểu nửa không mà gật đầu.
“Bây giờ chỉ cần không bước ra khỏi thung lũng, các ngươi tự sắp xếp đi! Vài ngày nữa bổn công tử sẽ tới đây tìm các ngươi”, xuyên qua ánh trăng mờ ảo, Cố Thiên Mệnh thờ ơ quét mắt nhìn mọi người một cái.
“Công… công tử, đã muộn như vậy rồi chúng ta ngủ ở đâu đây?”, một cô gái yếu ớt hỏi.
“Hửm?”, Cố Thiên Mệnh nheo mắt, giả vờ trầm tư khó chịu, gằn giọng đáp: “Còn muốn bổn công tử dựng phòng ở cho các ngươi à? Hay là nói, bổn công tử phải hầu hạ các ngươi thật tốt đây?”
Ầm!
Lời nói này của Cố Thiên Mệnh vừa thốt ra, tất cả đều giật mình thất sắc rồi dồn dập quỳ sụp xuống, run rẩy cúi đầu nói: “Xin công tử bớt giận”.
“Hừ! Các ngươi phải hiểu một điều, muốn sống tốt chỉ có thể dựa vào chính mình, bổn công tử đã cho các ngươi cơ hội rồi, về phần có thể đi tiếp hay không phải xem các ngươi thôi”.
Một tháng qua những người này đã quen với những tháng ngày học tập an nhàn, Cố Thiên Mệnh không hy vọng bản thân thu nhận được một đám chỉ biết ăn chơi chờ chết, đương nhiên phải rèn giũa họ một hồi.
“Nhiệm vụ duy nhất của các ngươi lúc này chính là sống sót trong thung lũng, về phần làm như thế nào đó là chuyện của các ngươi, một thời gian nữa bổn công tử sẽ tới tìm các ngươi, mong rằng các ngươi không trở thành đồ ăn trong bụng đám dã thú rắn độc kia”.
Đại bàng con muốn tung cánh không thể thiếu sự tôi luyện, nếu khăng khăng để họ nhàn nhã tu hành và học cầm kỳ thi họa, tương lai nhất định sẽ khó lòng sử dụng.
Bởi vậy muốn khiến họ thực sự trưởng thành chỉ có thể khiến họ cảm nhận được áp lực giữa sự sống và cái chết.
“Công tử yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người”, Thượng Quan Hải cắn răng dẫn đầu lên tiếng.
“Cố gắng sống sót đi! Các ngươi của hiện tại quá yếu”, khi ánh mắt lãnh đạm của Cố Thiên Mệnh quét tới, con tim của mọi ngươi không kìm được trầm xuống, họ đều cảm giác được sự cuộn trào ớn lạnh từ sâu trong linh hồn mình.
Quá yếu sao?
Thượng Quan Hải âm thầm siết chặt nắm đấm, nội tâm lặng lẽ dấy lên từng đợt sóng lớn kích động.
Nói xong Cố Thiên Mệnh liền phớt lờ tâm trạng của mấy người Cung Tâm Nguyệt mà quay người bước ra ngoài.
Khi rời đi, hắn còn buông một câu khiến mọi người sẽ không bao giờ quên: "Một ngày nào đó khi các ngươi có thể chân chính nhìn xuống thế giới này mới hiểu được tôi luyện của ngày hôm nay chẳng là gì cả.
Còn bây giờ, các ngươi có thể trở thành thành viên chính thức của Kiếm Vũ các hay không, có thể khiến tương lai của mình đứng trên hàng vạn người hay không đều phải dựa vào nỗ lực của chính mình”.
Bóng lưng dần dần đi xa, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn cũng biến mất trong tầm mắt của mọi người..