Bên ngoài kinh thành, tại một thung lũng cách mười dặm về phía tây nam.
Cố Thiên Mệnh lặng lẽ rời khỏi Cố gia, cắt đuôi những hộ vệ đang bí mật theo dõi.
Hắn che giấu thân phận, đưa theo Yến Hàn ra khỏi kinh thành, không ai có thể tìm ra tung tích của họ.
Thượng Quan Hải và Cung Tâm Nguyệt cùng mười sáu chàng trai cô gái cũng nhao nhao thu dọn đồ đạc rời khỏi Cố gia, dưới sự căn dặn của Cố Thiên Mệnh, họ thận trọng tránh bị người theo dõi, quanh co một hồi mới chậm chạp ra khỏi thành.
Lúc này hoàng hôn dần buông xuống.
Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn ở khu vực nằm sâu trong rừng cây thung lũng, bốn bề cực kỳ yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ truyền tới trận gầm gừ trầm thấp của động vật hoang dã.
“Chủ thượng, ta chuẩn bị xong rồi”, Yến Hàn thật sâu thở ra một hơi, trầm giọng trấn định nói.
Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn màn đêm đang dần kéo xuống, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm Yến Hàn với gương mặt không cảm xúc, trịnh trọng nói:“Tiếp theo ngươi nhất định phải nhớ ngưng thở và tập trung vận dụng Thiên Hề Quỷ Đạo, bất luận trước mắt nhìn thấy cái gì, cũng tuyệt đối đừng để bị phân tâm, nhớ kĩ lấy”.
“Chủ thượng, ta hiểu rồi”, Yến Hàn biết rõ không có chỗ cho bất kỳ sự bất cẩn nào, trên mặt nghiêm trọng không chút buông lơi.
“Vậy thì bắt đầu đi! Ta ở bên cạnh canh chừng cho ngươi”.
Hai tay Cố Thiên Mệnh chắp sau lưng, mắt sáng như đuốc, nhưng cũng u tối như vực sâu.
“Cảm ơn chủ thượng”, Yến Hàn cung kính cúi rạp người đối với Cố Thiên Mệnh, sau đó cởi bỏ chiếc áo choàng màu đen đang mặc, lộ ra thể oan hồn hư ảo.
Hoàng hôn ngột ngạt giáng xuống, gió lạnh vi vu ập thẳng mặt người.
Yến Hàn chậm rãi gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, sau đó ngồi khoanh chân xuống nơi rừng sâu trong thung lũng, từ từ nhắm lại đôi mắt trống rỗng.
Thiên Hề Quỷ Đạo, cướp đoạt tạo hóa đất trời, ngưng tụ máu thịt, tập hợp linh khí vạn vật, xua tan oán hồn.
Quỷ đạo không được đất trời dung thứ, nếu muốn bước vào dòng chảy quỷ tu, chắc chắn sẽ phải trải qua những cảnh tượng của đời trước.
Nếu thất thần nhất định sẽ vì điều này mà đánh mất bản thân, cơn thịnh nộ giáng xuống, hồn bay phách lạc.
Do đó Cố Thiên Mệnh đã cảnh báo Yến Hàn nguy hiểm trùng trùng trong đó, giúp hắn chuẩn bị tốt, nếu hắn còn không thể vượt qua ngưỡng đầu tiên này, vậy chỉ có thể khiến Cố Thiên Mệnh thất vọng.
"Quỷ đạo chia làm lục phách, mở ra ba phách tổng cộng chín kiếp.
Lần này tiến vào cảnh giới Địa Huyền, tái hợp thân thể chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Yến Hàn, đừng để ta phải thất vọng”.
Cố Thiên Mệnh lùi lại một đoạn cách Yến Hàn trăm mét, hắn nhìn cơ thể hư ảo thể oan hồn của Yến Hàn đang ngồi xếp bằng nhắm mắt mà siết chặt tay lẩm bẩm.
Thời gian chậm chạp trôi qua, màn đêm dần buông xuống từng nhánh cây ngọn cỏ, toàn bộ thung lũng đều bị bao trùm trong một mảnh lạnh lẽo vắng lặng.
Yến Hàn khoanh chân ngồi trên đất, hơi thở hắn dần chìm xuống, hồn thể huyền ảo cũng chập chờn sáng tối.
Một lúc lâu sau hắn mới từ từ mở ra đôi mắt đen trống rỗng, cùng với đó một hơi thở hào hùng áp bức tâm hồn cũng bùng phát từ sâu trong linh hồn hắn.
Cố Thiên Mệnh ở đằng xa nhìn một màn này, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra nét ngưng trọng, tự nhủ:“Một bước sinh, một bước tử, có thể thực sự bước vào quỷ đạo hay không phải xem tạo hóa của ngươi rồi”.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, hơi thở mà Yến Hàn phát ra càng ngày càng mạnh, thể oan hồn của hắn cũng bay lên rồi rơi xuống như bụi phấn.
Ầm!
Bỗng nhiên thể oan hồn của Yến Hàn phát ra một âm thanh như bị bóp nghẹt, hai mắt hắn đột ngột như chìm vào hư không.
Từng cảnh tượng giống như một thước phim hiện ra trước mắt hắn:
Hắn nhìn thấy cảnh mình cất tiếng khóc chào đời, thấy dáng vẻ bản thân chập chững biết đi khi còn nhỏ, cũng thấy phụ mẫu người thân nuôi dưỡng mình.
Yến Hàn dường như chìm đắm trong những ngày yên bình đó.
Chẳng mấy chốc hắn đã trưởng thành, khi ra ngoài rèn luyện đã gặp được một cô gái, cô gái đó rất xinh đẹp, nhưng lại luôn có một lớp sa mỏng che khuất tầm nhìn của khiến hắn cảm thấy vô cùng mông lung.
Một ngày nọ, gia đình hắn xảy ra biến cố lớn, gia tộc người thân đều bị sơn tặc giết hại, khi hắn hay tin thì đã quá muộn.
Hắn phẫn nộ, đau đớn gào thét, tay nắm chặt thanh đao sắc bén, dựa vào cảnh giới Linh Huyền xông vào nơi bọn sơn tặc ẩn náu.
Sau đó… hắn chặt đầu tất cả bọn chúng rồi đem hàng trăm chiếc đầu đó bày trước phần mộ của người thân trong nhà làm lễ tế.
“A…”
Hắn ngẩng đầu bi phẫn gầm lên, hy vọng có thể cứu lấy tính mạng của người thân nhưng cuối cùng đều vô vọng.
Nỗi đau thương của hắn dường như làm cảm động cả đất trời, khiến đất trời cũng phải khóc than theo.
Trời bắt đầu đổ mưa như xiên thẳng qua trái tim hắn cùng đống hoang tàn với vết thương chồng chất của gia tộc..