Phịch một tiếng, thân thể Tôn Nhất đổ nhào xuống đất, không còn chút dấu hiệu sự sống.

"A! Ta không muốn chết, ta không muốn chết!”, trong đám người Tôn gia một võ giả chừng ba mươi tuổi nhìn cảnh Tôn Nhất tự sát cuối cùng cũng không còn cách nào kìm nén sự kinh hoàng trong lòng mà hoàn toàn bùng nổ.

Người này chạy như điên hướng ra bên ngoài, muốn rời khỏi nơi kh ủng bố này.

“Chết!”

Từ Phong sẽ không để cho hắn trốn thoát, chân phải lập tức nhấc lên cuốn lấy một mảnh đá vỡ trên đất.

Dưới tác động từ linh khí của ông ta, mảnh đá vỡ giống như tên nhọn xé gió bay vụt về phía đầu của kẻ đang muốn chạy trốn kia.

Trong nháy mắt, mảnh đá đã đâm xuyên qua đầu kẻ đó, dịch não nổ tung, tận diệt!

Một màn chấn động lòng người này khiến không ít người rơi xuống vực sâu lạnh thấu xương.

Phàm là những người thuộc Tôn gia và một vài gia tộc nhỏ đến đây hôm nay đều quỳ mọp xuống đất van cầu Cố Thiên Mệnh tha mạng, bọn họ ra sức dập đầu rơi lệ, hy vọng có thể khiến hắn mở lòng từ bi, cho họ một con đường sống.

Vài kẻ vốn cũng có ý định chạy trốn, nhưng sau khi chứng kiến thảm trạng của tên vừa rồi đều mặt xám như tro tàn đồng loạt quỳ xuống:“Tướng quân, chúng ta chỉ là tuân theo mệnh lệnh, không hề có ý đụng chạm tới người, xin người hãy tha cho chúng ta! Xin người mà!”

Có lẽ nếu là một người trẻ tuổi mới ngoài hai mươi khác có thể sẽ động lòng trước những lời van xin thảm thiết này.

Nhưng Cố Thiên Mệnh không phải là người bình thường, tâm trí hắn như yêu ma, hai mắt sáng như sao, làm sao có thể bỏ qua cho họ chỉ vì vài lời cầu xin tha thứ? Suy cho cùng biểu hiện vừa rồi của họ không phải như vậy, nếu Cố Thiên Mệnh hắn thực sự là một người bình thường thì hiện tại đã bị họ đánh gãy tứ chi, vứt xác ở ngoài cổng thành rồi.

“Từ thành chủ, giao lại cho ông đó”, Cố Thiên Mệnh nhàn nhạt nhìn Từ Phong nói.

“Vâng thưa tướng quân”, dưới cái nhìn sâu xa này của Cố Thiên Mệnh, Từ Phong cảm giác như thể cả người đều bị nhìn thấu, sống lưng không khỏi rét run.

Ông ta lặng lẽ kìm nén những suy nghĩ đang trào dâng trong lòng, sau đó bắt đầu thanh trừng đám người Tôn gia dám mạo phạm tới Cố Thiên Mệnh.

Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chăm của người Ninh gia và những người vây xem, những kẻ thuộc Tôn gia và một vài gia tộc nhỏ vốn khí thế hung hăng đều dần biến thành những thi thể lạnh băng.

Máu tươi nhuộm đỏ tầm nhìn của mọi người, dường như khắc họa sự hoảng loạn của những kẻ kia trước khi chết.

Gió mát thổi tới cuốn lên từng làn máu tanh tưởi, xộc thẳng về phía đám người khiến họ run sợ không thôi.

"Chỉ bằng một lời nói, Tôn gia đã bị đẩy xuống vực sâu, cái này… chính là sức mạnh của tướng quân Huyết Xích Quân”.

Trước cổng lớn Ninh gia, Ninh Hi trầm mặc nhìn một màn này, tâm trạng dậy song hồi lâu vẫn chẳng thể bình tĩnh lại.

Mọi thứ, phảng phất xảy ra trong một giây trước, vốn dĩ thắng lợi đã nằm trong tay, nuốt chửng Ninh gia, trong chớp mắt liền tử thương vô số, gia chủ lại cứ như vậy mà tự kết liễu đời mình.

Lãnh ý bao trùm trong trái tim của mỗi người, làm bọn họ sợ hãi hoang mang.

Nhìn từng cỗ thi thể trước mắt, mọi người đều biết, một màn vừa rồi đều là thật.

Giờ khắc này, thế gia ở thành Dịch Sơn mới biết được, thì ra bọn họ trăm phương ngàn kế muốn có được địa vị cùng sản nghiệp, trong tay nhân vật nắm quyền thế vô tận này lại không đáng kể như vậy.

Chỉ cần một câu nói, liền quyết định sinh tử tồn vong của một đại thế gia thành Dịch Sơn bọn họ, cho dù là thành chủ cao cao tại thượng, cũng chỉ có thể nhất nhất nghe lệnh.

“Chúng ta đi thôi”.

Cố Thiên Mệnh không để ý tới tâm tình cùng suy nghĩ của đám người, sắc mặt hờ hững nói với Yến Hàn, cứ như vừa rồi một lời quyết định sinh tử không phải do hắn nói ra, phảng phất không nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất vẫn còn nhiệt độ.

“Vâng, chủ thượng”, Yến Hàn gật đầu, dắt hai con ngựa của Ninh gia chuẩn bị trước đó, theo sát bên cạnh Cố Thiên Mệnh, không dám vượt qua nửa bước.

Mắt thấy bóng lưng Cố Thiên Mệnh dần đi xa, Từ Phong rốt cuộc cũng không nhịn được sự kích động trong nội tâm, mở miệng hỏi:“Dám hỏi tướng quân là ai? Vì sao lại nắm giữ Tướng lệnh Cố gia”.

Nghe thấy vậy, Cố Thiên Mệnh chậm rãi dừng bước, quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Từ Phong:“Ta họ Cố, Cố trong Cố gia”.

Họ Cố, Cố gia?

Chẳng lẽ...!
Từ Phong tựa như nghĩ tới cái gì đó, kinh hãi đến há hốc miệng, lẩm bẩm:“Cố gia, tam công tử Cố gia! Con nối dõi của tướng quân năm xưa! Khó trách...!hộ vệ đi theo hắn đều là cao thủ nhất phẩm”.

Ninh Hải cũng bỗng nhiên rùng mình một cái, kết hợp với lời nói của Từ Phong và Cố Thiên Mệnh lúc trước, làm sao có thể không đoán ra thân phận của Cố Thiên Mệnh:“Hắn là công tử Cố gia của kinh thành, người như hắn, hoàng tử Vương tôn thật sự không dám đắc tội, thì ra...!những gì hắn nói trước đây là thật”.

“Hắn ta chính là Cố công tử trong lời đồn...”, Ninh Hi nhìn bóng dáng Cố Thiên Mệnh rời đi, lộ ra thần sắc tò mò cùng si mê, thật lâu sau cũng khó có thể bình tĩnh lại..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play