Ninh Hi đứng bên cạnh Ninh Hải chăm chú nhìn một màn này, khẽ cắn môi lộ ra vẻ giận dữ:“Thật sự là không biết sống chết, chẳng lẽ người này không nhìn rõ tình hình trước mắt hay sao?”
“Khí tức bình thản, không khác gì người bình thường, chẳng lẽ hai người này đều là đồ ngốc sao?”, Ninh Hải nhìn Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn che kín mặt trước mắt, khẽ nhíu mày lẩm bẩm trong lòng.
Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn hai người đương nhiên tự che lấp khí tức và tu vi của mình đi, chỉ cần không phải là nhân vật có cảnh giới Thông Thiên, người bình thường căn bản không cách nào nhìn thấu.
Ninh Hải chỉ là một võ giả cảnh giới Linh Huyền trung kỳ, làm sao có thể phát hiện ra.
“Hai vị, Ninh gia chúng ta quả thật có không ít ngựa tốt, không biết hai vị có chuyện gì?”
Mặc dù ở trong mắt Ninh Hải, Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn đều là người nình thường, nhưng với kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm mà nói, mọi việc đều không thể chỉ nhìn bề ngoài mà kết luận.
Bởi vậy, dưới tình huống này, ông ta vẫn tương đối khách khí mà trả lời một tiếng.
“Muốn tìm Ninh gia mua hai con ngựa tốt, bổn công tử có việc gấp cần dùng”, Cố Thiên Mệnh nhàn nhạt nói.
Cố Thiên Mệnh nói một cách nhẹ nhàng, bình thường hắn đều tự xưng là ‘bổn công tử’, dù sao ở kinh thành hắn cũng nổi tiếng là tay ăn chơi trác táng nhiều năm, quãng thời gian tới, hắn vẫn cần dùng thân phận đó để che giấu mình.
Mua ngựa?
Đến Ninh gia mua ngựa?
Hơn nữa còn là loại tình huống cấp bách trước mắt, người này sợ là đầu óc có chút vấn đề.
Trong thời gian ngắn, rất nhiều người xung quanh đều âm thầm lắc đầu, bắt đầu tiếc thay cho 2 người Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn.
Trong mắt mọi người, nếu như ở ngày thường, Cố Thiên Mệnh cùng lắm sẽ bị Ninh gia đuổi ra ngoài, mà hiện tại, sự xuất hiện của hắn không khác gì đang đánh vào mặt Tôn gia, e rằng không có kết cục tốt.
“Ở đâu ra hai tên không biết sống chết thế này, mau cút ra chỗ khác!”, Tôn Nhất sắc mặt tái mét, quát lớn về phía Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn.
Tìm chết!
Đôi mắt của Yến Hàn đột nhiên ngước lên, con ngươi màu đỏ thẫm dưới áo bào đen nhìn về phía Tôn Nhất.
Có điều, khi Yến Hàn muốn ra tay, Cố Thiên Mệnh quay đầu lại nhẹ nhàng nhìn vào mắt hắn ta, ý bảo hắn ta thu lại khí tức của mình.
Yến Hàn đương nhiên không dám cãi lời Cố Thiên Mệnh, sau một khắc liền giống như người bình thường cúi đầu xuống, không có bất cứ động tác gì nữa.
“Hai vị, Ninh gia ta không buôn bán ngựa, các người vẫn là đi nơi khác tìm xem”, Ninh Hải lạnh lùng nhìn lướt qua Tôn Nhất, sau đó quay đầu nghiêm túc trả lời Cố Thiên Mệnh.
Hai người trẻ tuổi, hoàn toàn không cần thiết bị cuốn vào cuộc tranh giành giữa hai gia tộc, Ninh Hải tuy không tính là người tốt, nhưng cũng không muốn Tôn gia liên lụy đến người vô tội.
Vì vậy, ông ta mới nghiêm túc cự tuyệt, để cho 2 người nhanh chóng rời đi.
Đối với lời chửi mắng của Tôn Nhất, Cố Thiên Mệnh coi như điếc, khóe miệng hắn liện lên nụ cười như ẩn như hiện, nói với Ninh Hải:“Nếu không phải không mua được ngựa tốt, bổn công tử cũng lười đến Ninh gia.
Đáng tiếc, trận chiến hôm nay cơ hồ hấp dẫn toàn bộ người trong thành, bổn công tử không còn cách nào khác, đành phải đến đây tìm ngựa để kịp giờ lên đường”.
Không biết tốt xấu, đây là lời đánh giá của tất cả mọi người về Cố Thiên Mệnh.
“Kiểu người trẻ tuổi ngốc nghếch này, làm sao lại sống được đến bây giờ nhỉ? Thật kỳ lạ”, trong đám người truyền đến một tràng âm thanh châm chọc.
Tôn Nhất tái mặt, lửa giận cơ hồ đã thiêu đốt đến lông mày, lạnh lùng nói:“Người đâu, đem hai tên không biết sống chết này ra ngoài, chặt đứt tứ chi, ném ra ngoài thành”.
“Vâng”, theo mệnh lệnh của Tôn Nhất, lập tức có mấy người hung thần ác sát từ phía sau ông ta lao ra.
Xong rồi!
Đám người vây xem thấy vậy đều không khỏi âm thầm lắc đầu, bọn họ dường như đã nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn khi bị người Tôn gia chặt đứt tứ chi.
Lúc này, hàng mi thanh tú của Ninh Hi nhíu lại, giận dữ mắng:“Tôn Nhất.
Bọn họ chỉ là hai người bình thường mà thôi, ông cần gì phải so đo với họn họ”.
Tranh chấp giữa các thế gia, Ninh Hi không muốn liên lụy đến hai người họ, sau khi nàng ta mắng Mạc Nhất vài câu, quay đầu về hướng Cố Thiên Mệnh quát:“Hai người các ngươi ở chỗ này làm gì, còn không mau rời đi”.
Đúng là một nữ tử thú vị.
Yến Hàn đứng im lặng sau lưng Cố Thiên Mệnh, âm thầm đánh giá Ninh Hi, trái tim đóng băng trăm năm của hắn ta nổi lên một gợn sóng.
“Bổn công tử cũng muốn rời đi, cho nên mới tới Ninh gia mua hai con ngựa tốt”, Cố Thiên Mệnh xảo trá như hồ ly, sao lại không nhìn ra là Ninh Hi đang giúp hắn giải vây, có điều hắn vờ như không biết mà nói tiếp.
“Ngươi!”, đối mặt với Cố Thiên Mệnh gợi đòn như vậy, Ninh Hi nhíu chặt mày liễu, không biết phải nói gì nữa.
“Được rồi, chúng ta không đến Ninh gia để xem hai tên hề này, một câu thôi, rốt cuộc Ninh gia có giao ra sản nghiệp thành Tây và thành Đông hay không?”, Mạc Nhất không còn nhẫn nại, ông ta nhìn về phía Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn trong mắt tràn ngập sát ý nói.
Sát ý trong mắt ông ta chỉ chợt lóe qua nhưng vẫn bị Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn phát hiện, hai người không hẹn mà gặp cùng híp mắt lại.
Thái độ hùng hổ bức người của Mạc Nhất lập tức khiến không khí trở nên áp lực, Ninh Hải trầm ngâm trong chốc lát, sau đó quay đầu hướng người về phía sau nói:“Đi dắt hai con ngựa tốt ra đấy, để cho hai vị công tử rời đi trước đã”.
Vì thế, dưới yêu cầu của Ninh Hải, một gia đinh của Ninh gia liền vội vàng chạy vào trong phủ, có lẽ là hướng về phía chuồng ngựa..