Bên ngoài Kiếm Khư, núi đá san sát nhau.
Cố Thiên Mệnh thi triển pháp quyết, ném hồn phách thu nhỏ còn bằng nắm tay của Yến Hàn vào không trung, sau đó bắt đầu ghép.
Những mảnh linh hồn chậm rãi di chuyển một cách có trật tự, thân thể hư ảo của Yến Hàn cũng từ từ có hình dạng.
Một lát sau, sau khi mảnh linh hồn cuối cùng được ghép vào, thân thể hư ảo của Yến Hàn khôi phục lại như ban đầu.
“A…”
Linh hồn vừa được ghép xong, Yến Hàn lập tức ngửa mặt lên trời hét lớn.
Một tiếng hét như sóng biển đánh thẳng về phía bầu trời.

Yến Hàn đang thét gào, đang hò hét, khuôn mặt anh tuấn của hắn ta trông vô cùng dữ tợn.

Hắn ta như đang trút hết mọi áp lực khi bị phong ấn trong Kiếm Khư suốt một trăm năm, như vì sự đau đớn do linh hồn vỡ vụn trước đó mà la hét.

Một lúc lâu sau, Yến Hàn mới thở hổn hển dừng lại, thân thể hư ảo của hắn ta đang run rẩy, có lẽ hắn ta đã mất rất nhiều sức lực vào việc ghép linh hồn trước đó.
“Chủ… Chủ thượng, xin thứ cho tiểu nô vì đã làm càn”, Yến Hàn quay đầu lại nhìn Cố Thiên Mệnh bình tĩnh không nói gì, ôm quyền cung kính nhận lỗi.
“Ta đã nhắc nhở ngươi trước rồi, quá trình sẽ hơi khó chịu, giờ thì ngươi đã tin chưa?", Cố Thiên Mệnh cười như không cười nhìn chằm chằm vào Yến Hàn.
“Không sao ạ, chỉ cần có thể ra ngoài, dù phải chịu đau hơn nữa cũng đáng giá”, hắn ta cắn răng, cảm nhận được linh khí êm dịu ở xung quanh, cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Có điều khi nhớ lại cảm giác linh hồn vỡ vụn ban nãy, Yến Hàn bỗng dưng rùng mình.

Cảm giác đó kinh khủng hơn vạn tiễn xuyên tim và lăng trì xẻo thịt gấp trăm lần.
Nghe thấy câu trả lời kiên quyết của Yến Hàn, Cố Thiên Mệnh không thể không nhìn chằm chằm hắn ta vài giây.
Hắn đã từng đích thân trải nghiệm cảm giác đau đớn do bí thuật Mông Thiên.

Ở kiếp trước, khi đại nạn sắp kéo đến, hắn đã bất đắc dĩ thi triển và tình cờ biết được Thuật luân hồi, nhờ vậy mới có thể khôi phục ký ức kiếp trước vào năm tròn hai mươi tuổi ở kiếp này.
Mà Thuật mông thiên chính là phần đầu của Thuật luân hồi, cần phải chia nhỏ linh hồn, loại bỏ nhân quả của mình và cắt đứt liên hệ với Thiên đạo.
Ở kiếp trước, Cố Thiên Mệnh dùng tu vi cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong chia nhỏ linh hồn của mình, linh hồn mạnh hơn Yến Hàn không chỉ gấp trăm lần, mức độ đau đớn cũng tăng lên gấp trăm lần.

Đối với việc này, ngay cả Cố Thiên Mệnh nhớ lại cảm giác linh hồn chia nhỏ rồi ghép lại cũng tê cả da đầu.
Sắc mặt Yến Hàn trắng bệch, thân thể hư ảo lảo đảo chực ngã, nhưng hắn ta không dám tự ý hành động, cung kính đợi Cố Thiên Mệnh ra lệnh.
“Hiện tại ngươi vẫn ở thể oan hồn, thu lại hơi thở của mình đi, đừng để bị người khác phát hiện tránh đưa đến rắc rối không cần thiết”, Cố Thiên Mệnh nhìn hắn ta, dặn dò với giọng nhẹ nhàng: "Còn nữa, ta đã bảo là không cần phải câu nệ việc xưng hô, không cần xưng theo kiểu tôi tớ, cứ bình thường thôi”.
“Vâng, thưa chủ thượng.

Ta… Ta đã hiểu rồi ạ”, Yến Hàn gật đầu trả lời.
Cố Thiên Mệnh lấy một bộ trường bào màu đen trong túi đưa cho Yến Hàn mặc vào.

Cách này để che đi thể linh hồn hư ảo của hắn ta, chỉ cần hắn ta không ra tay tuỳ tiện thì sẽ không bị người khác phát hiện là oan hồn.
Sau đó Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn đi về phía bên ngoài Kiếm Khư, bóng dáng hai người càng lúc càng xa khu vực Kiếm Khư.
Họ rời khỏi Kiếm Khư, quay lại trấn Trần Sa từng đi ngang qua trên đường đến.
Cố Thiên Mệnh mặc áo bào trắng dẫn theo Yến Hàn trong bộ quần áo đen bước vào tửu lâu nhỏ mà hắn từng ở lúc đến.
Đại sảnh tửu lâu vẫn được bày lác đác khoảng năm sáu bộ bàn ghế.
Ở góc tường, ông lão tóc hoa râm vẫn lẳng lặng chìm trong thế giới của mình, chậm rãi đánh bóng khối sắt nặng trong tay.
Khi Cố Thiên Mệnh nhìn vào đại sảnh tửu lâu, đập vào mắt là một nhóm gồm hai nam một nữ, họ đang ngồi bàn ở giữa uống rượu nói chuyện phiếm.
“Ơ! Công tử, hoan nghênh lại đến tiểu đi3m”, một giọng nói giòn giã vang lên, Ôn Nhược Mai mặc một chiếc váy hoa vải bố đi tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, mỉm cười chào đón.
“Ôn cô nương, cho ta vài món thịt và rượu nhé”, Cố Thiên Mệnh khẽ cong môi, mỉm cười gọi món.
“Vâng, xin công tử chờ một lát”, Ôn Nhược Mai nhanh chóng trả lời.
Khi xoay người đi ra sân sau chuẩn bị thịt rượu, đôi mắt lanh lợi của Ôn Nhược Mai lặng lẽ nhìn Yến Hàn vài giây.

Mặc dù nàng ấy rất tò mò tại sao mười ngày trước Cố Thiên Mệnh đi một mình, bây giờ lại xuất hiện thêm một người, nhưng nàng ấy sẽ không hỏi.

Dù sao cũng là mở cửa buôn bán, cớ sao phải xen vào những việc không cần xen vào để dây vào rắc rối chứ, có một số việc không biết vẫn tốt hơn.
Sau đó Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn ngồi vào một bàn trống.
Khuôn mặt của Yến Hàn giấu dưới chiếc áo bào đen rộng thùng thình nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến việc hắn ta quan sát xung quanh.

Một trăm năm không ra khỏi Kiếm Khư, cảm nhận được hơi thở lâu ngày không tiếp xúc của người sống và khung cảnh thanh bình, hắn ta không thể không tỏ ra kích động.
“Ọc ọc…”, Yến Hàn liếc mắt nhìn về phía bàn của nhóm hai nam một nữ, yết hầu nhấp nhô lên xuống, toát ra hơi thở đáng sợ rất nhỏ không thể phát hiện.
“Hừ!”, Cố Thiên Mệnh ngước mắt lên, giả vờ bất mãn nhìn hắn ta chằm chằm, khịt mũi một tiếng.
Thể oan hồn rất thích máu thịt, đặc biệt là máu của người sống.

Lần đầu tiên Yến Hàn xuất hiện trước mặt Cố Thiên Mệnh đã không nhịn được muốn uống máu ăn thịt, hút cạn sức sống của hắn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play