“Cháu phải ở rể cho Lý gia ư? Không thể bàn lại hay sao?”, Cố Thiên Mệnh cắn răng, nói thẳng vào vấn đề chính:“Cháu không cố ý sỉ nhục tiểu thư Lý gia, nếu như có thể thì cháu sẽ đem theo trọng lễ đến xin lỗi”.
“Tiểu tử thối, chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài, cháu làm rể cho nhà họ sẽ không lỗ đâu, cứ yên tâm”, ánh mắt Cố Ưu Mặc dần trở nên ảm đạm, ông ấy nghiêm túc đáp.
Nhìn dáng vẻ không muốn của Cố Thiên Mệnh, lòng Cố Ưu Mặc cũng chùng xuống, đau lòng bảo:“Nếu hai chân của ta còn khoẻ mạnh, làm sao ta có thể để con cháu Cố gia đi ở rể chứ, đây là sự sỉ nhục của Cố gia ta!”
“Nhị thúc, cháu biết rồi, chuyện này để nói sau đi ạ!”, Cố Thiên Mệnh thu hồi lại những lời vốn định nói, hít sâu một hơi tiếp lời.
Làm sao Cố Thiên Mệnh có thể không biết suy nghĩ của nhị thúc và ông cụ Cố chứ, họ đang muốn tìm người có thể bảo vệ hắn! Dù sau này Cố gia không còn tiếng tăm nữa, hắn đến ở rể Lý gia thì vẫn còn Lý gia chống lưng, không bị tai vạ dây vào người.
“Ừ, nếu cháu đã quyết tâm sống đàng hoàng thì cút đi!”, Cố Ưu Mặc cũng có nghe nói về chuyện hôm qua Cố Thiên Mệnh đứng bên hồ suốt mấy canh giờ, vậy nên ông ấy mới phái người gọi Cố Thiên Mệnh tới để xem tiểu tử thối Cố Thiên Mệnh này khác thường ở đâu.
Hôm nay xem ra không có gì khác thường, chỉ khác ở chỗ tiểu tử này lễ phép hơn trước, hơn nữa còn hứa sẽ không bao giờ gây sự nữa, đây là điều làm cho Cố Ưu Mặc cảm thấy kinh ngạc nhất.
Còn một điều nữa là Cố Ưu Mặc cảm thấy trong hơi thở của Cố Thiên Mệnh có thêm sự thâm trầm và mơ hồ, cái cảm giác khiến người ta không thể nhìn thấu.
Nhưng cảm giác này chỉ là thoáng qua, Cố Ưu Mặc cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như mình nhầm.
“Vâng, vậy nhị thúc nghỉ ngơi đi ạ, cháu đi đây”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi đứng dậy chắp tay cúi người thi lễ.
Nhìn theo bóng lưng Cố Thiên Mệnh dần rời đi, Cố Ưu Mặc không thể không nhíu mày mắng:“Thằng nhóc, hôm nay bị chập mạch hay sao mà còn biết thi lễ cơ”.
Vừa ra khỏi Thanh Tâm Viện, Cố Thiên Mệnh đột nhiên dừng lại cười khổ, có lẽ là do nghe thấy tiếng cười mắng của Cố Ưu Mặc.
Sau đó hắn rời khỏi nơi này, Thanh Tâm Viện lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh của nó.
Sau khi rời khỏi sân của nhị thúc, Cố Thiên Mệnh đi thẳng tới cổng chính của Cố gia.
Cổng chính của Cố gia nguy nga, tấm bảng vàng treo trên đó khiến cho bầu không khí xung quanh như đóng băng.
Ngoảnh đầu nhìn lại cảnh huy hoàng của Cố gia, Cố Thiên Mệnh cảm thấy hơi nặng nề trong lòng, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Cố gia, ngôi nhà của Cố Thiên Mệnh ta sẽ không bao giờ lụi tàn”.
Khi Cố Thiên Mệnh vừa bước ra khỏi cổng chính, một nam tử có thân hình cường tráng lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.
Hắn ta lạnh mặt khom lưng với Cố Thiên Mệnh, nói:“Công tử, lão gia đã dặn hai ngày nay cần chuẩn bị lễ trưởng thành cho ngài, không được cho ngài đi ra ngoài”.
“Việc này...", Cố Thiên Mệnh sửng sốt, có lẽ ông cụ Cố không muốn hắn đi gây sự, bèn gật đầu:“Nếu đã như vậy thì ta không đi nữa”.
Nghe thấy câu trả lời của Cố Thiên Mệnh, nam tử đột nhiên sững sờ, hắn ta có nghe nhầm không? Công tử dễ nói chuyện như thế từ khi nào vậy? Lúc trước lão gia nhiều lần không cho phép công tử ra ngoài, công tử không chỉ cố chấp đi mà còn lớn tiếng mắng những hộ vệ ngăn cản hắn.
Hôm nay các hộ vệ rút thăm, ai thua thì người đó đi ngăn Cố Thiên Mệnh.
Nam tử xui xẻo nên mới phải đi ngăn Cố Thiên Mệnh ra ngoài.
Hắn ta đã chuẩn bị cho việc bị mắng và trút giận, nhưng có vẻ như tình huống này không đúng cho lắm.
“Công… Công tử, ngài vừa nói là không đi nữa sao?”, nam tử mở to mắt hổ, ấp úng hỏi.
“Đúng vậy”, Cố Thiên Mệnh nói xong nhấc chân đi vào nhà.
Nam tử ngơ ngác mở to mắt như rất ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Cố Thiên Mệnh bước vào cổng, sau đó cúi đầu lẩm bẩm:“Hôm nay công tử hơi lạ thì phải? Không được, mình phải bẩm báo với lão gia”.
Giác quan thứ sáu của Cố Thiên Mệnh đã mở nên hắn có nghe thấy tiếng thì thầm của hộ vệ.
Hắn khẽ lắc đầu, nghĩ thầm những năm qua mình đã làm những chuyện khốn nạn gì không biết, ngay cả một chuyện nhỏ thế này mà cũng làm cho người khác cảm thấy kì lạ.
Cố Thiên Mệnh không nghĩ nhiều nữa, quay lại sân của mình.
Suy cho cùng, để thay đổi cái nhìn của người khác về mình thì vẫn cần phải từ từ, nhất thời không thể vội vã.
Cố Thiên Mệnh quay trở lại phòng, nhìn khoảng trống trong phòng thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, những chậu hoa đó đều đã được Tiểu Mai xử lí.
Đường đường là một người nam nhân mà lại trồng kỳ hoa dị thảo trong phòng, Cố Thiên Mệnh nghĩ thôi đã cảm thấy tê da đầu, cảm thán những năm qua mình không giống người bình thường chút nào.
Tam công tử Cố gia tròn hai mươi tuổi, đây là một sự kiện lớn.
Sau khi nghe tin, các quý tộc quan lại trong kinh thành đều bắt đầu chuẩn bị quà cáp..