Kiếm Khư, là cấm địa mà kiếm tu đã chém một kiếm tạo thành vào trăm năm trước, là nơi khiến các quốc gia phải kinh sợ, là nơi chôn vùi xương cốt của mấy triệu sinh linh.
Cố Thiên Mệnh rời khỏi tửu lâu nhỏ của trấn Trần Sa rồi đi tới một nơi yên tĩnh đầy núi và đá.
“Kiếm… Khư”, Cố Thiên Mệnh nhìn cái khe nứt sâu và to tướng trước mặt, có chút khiếp sợ lẩm bẩm.
Vết kiếm rộng khoảng mười mét, tạo thành một cái khe sâu dài đến ba ngàn dặm, không khí xung quanh đầy kiếm khí lượn lờ.
Hơn nữa Cố Thiên Mệnh còn loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
“Cách cả trăm năm mà kiếm quang vẫn còn, e là kiếm tu chém ra một kiếm này đã thật sự bước vào cảnh giới Thiên Huyền.
Hơn nữa…”, ánh mắt Cố Thiên Mệnh có chút kinh hãi, thì thào tự nói: “Hơn nữa… Lĩnh ngộ của người đó với kiếm đã đạt tới mức độ rất cao”.
Dù kiếp trước Cố Thiên Mệnh đã bước lên cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, nhưng hắn vẫn khâm phục kiếm tu của trăm năm trước sát đất.
Kiếm đạo đại thành, có thể chém cả trời, có lẽ năm đó nếu như kiếm tu kia không vất vả lắm mới bước vào được cảnh giới Thiên Huyền, thì một kiếm này chém ra sẽ khiến trăm nước phải đảo điên.
“Kiếp trước ta đã học quá nhiều thứ pha tạp, không tinh tu một đường, dù đã lên Thiên Huyền nhưng thỉnh thoảng cũng thấy rất yếu ớt”.
Kiếp trước, khi Cố Thiên Mệnh biết phải tinh tu một đạo thì mới có thể tiến thêm một bước, thì mọi thứ đã được định hình rồi, không thể bắt đầu lại được nữa.
Không thì chắc chắn Cố Thiên Mệnh sẽ khám phá được cảnh giới sau Thiên Huyền, cần gì phải sử dụng bí thuật luân hồi.
“Kiếm đứng đầu trong trăm vạn vũ khí, tuy khó lãnh ngộ chân ý, nhưng một khi tu kiếm thành công thì các võ giả cùng cảnh giới sẽ không thể sánh được”, kiếp trước Cố Thiên Mệnh tu luyện lung tung, cũng có cả kiếm nhưng không thể đại thành, đó chính là tiếc nuối của hắn.
Kiếp này lục thức được mở lại lần nữa, Cố Thiên Mệnh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đi theo kiếm đạo, lại phá vỡ cửu tiêu, vượt xa đỉnh cao nhất của kiếp trước.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh sẵn sàng tranh cãi với lão gia tử nhà mình cũng phải nghĩ hết mọi cách đến Kiếm Khư một chuyến.
Vì nói ở một mức độ nào đó, thì cảnh giới của kiếm tu kiếm đạo trăm năm trước, dù là Cố Thiên Mệnh cũng không thể so sánh được.
Hơn nữa, Cố Thiên Mệnh cũng cần dùng kiếm khí trong Kiếm Khư để rèn luyện cơ thể này.
“Thời gian của ta không nhiều lắm, chỉ có thể ở đây khoảng hai mươi này, chuyện Lý gia ở kinh thành vẫn còn chưa giải quyết xong”.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh chậm rãi kiểm soát hơi thở, từng bước đi vào trong Kiếm Khư.
Khi Cố Thiên Mệnh ngày càng vào giữa Kiếm Khư, kiếm khí gào thét ập đến ngày càng mạnh.
Phụt!
Một kiếm khí hiện lên, vạt áo Cố Thiên Mệnh bị chém ra một lỗ hổng, để lại vết kiếm trên cánh tay hắn.
Từng tia máu màu đỏ tươi nhỏ tí tách xuống từ miệng vết thương.
Cố Thiên Mệnh vẫn không dừng lại, cũng không hề sợ hãi vì kiếm khí ập đến rào rạt trước mặt.
Thậm chí, khóe môi hắn còn nở một nụ cười khẽ.
Ngay sau đó, Cố Thiên Mệnh lại đi về phía trước vài bước.
Mỗi một bước chân Cố Thiên Mệnh đặt xuống, lại có rất nhiều kiếm khí và kiếm quang dữ tợn vờn quanh người hắn.
Trong nháy mắt, vạt áo đen của hắn đã bị xé rách đến tả tơi, trên người đầy vết máu, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ.
“Kiếp này tu kiếm, bản thân là mũi nhọn, thuật kiếm thể có gì đáng để e ngại”.
“Huyết Tần Kiếm Thể Quyết”, kiếm thể sơ thành có thể chống chịu đòn tần công của cảnh giới Linh Huyền sơ trung kỳ.
Kiếm thể trung thành có thể chống lại cao thủ cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ, nếu bước vào đại thành thì dưới cảnh giới Thiên Huyền đều không cần phải sợ, còn cảnh giới Viên Mãn…
Võ còn chia thành năm bảy loại, tất nhiên công pháp cũng có phân chia.
Nhân Giai, Linh Giai, Địa Giai, Thiên Giai, theo thứ tự có sơ cấp, trung cấp và cao cấp.
Công pháp có phẩm cấp càng cao thì pháp môn càng huyền ảo, cũng mạnh hơn rất nhiều.
Mà lúc này Cố Thiên Mệnh đang ngồi xếp bằng, bắt đầu sử dụng Huyết Tần Kiếm Thể Quyết.
Đó là một công pháp Địa Giai cao cấp cực kỳ hiếm thấy, công pháp này là do Cố Thiên Mệnh đoạt được ở kiếp trước.
Nếu kiếp này đã quyết định đi theo kiếm tu, tất nhiên Cố Thiên Mệnh phải tôi luyện cơ thể máu thịt của mình, song tu thể thuật và kiếm pháp, có thể hỗ trợ lẫn nhau mới có thể trở nên mạnh hơn.
Soạt! Ong ong ong…
Một luồng kiếm quang lướt qua, gương mặt lạnh lùng của Cố Thiên Mệnh đã bị cắt một vết máu, dòng máu đỏ thẫm dường như bị hắn quên mất.
Hắn như một người không hề biết đau, mặt không đổi sắc ngồi yên trên tảng đá, dùng vô số kiếm khí để rèn luyện cơ thể mình.
Thời gian trôi qua từng chút một, mặt trời trên cao cũng dần bị màn đêm bao phủ.
Cố Thiên Mệnh ngồi xếp bằng ở đó từ sáng sớm đến tận bây giờ, áo bào đen trên người cũng dần bị kiếm khí chém thành từng mảnh nhỏ, phần ngực không một mảnh vải và lưng đầy những vết kiếm dài và hẹp.
Màu máu dính chặt vào người hắn, kết thành một lớp mài mỏng..