Chắc là sẽ trở về thôi!
Thật ra trong lòng ông cụ Cố cũng không dám chắc, ông ấy không muốn để Cố Thiên Mệnh đi mạo hiểm, nhưng lời Cố Thiên Mệnh nói vẫn luôn quanh quẩn bên tai khiến ông ấy không thể từ chối.
Chắc chắn sẽ trở về!
Dần dà, ông cụ Cố bất giác siết chặt nắm đấm dưới tay áo, ánh mắt sáng rực rỡ như được hòa cùng với mặt trời.
…
Trở lại sân viện của mình, Cố Thiên Mệnh luôn miệng dặn dò mấy thiếu nam, thiếu nữ mình mua về phải hiểu rõ quy củ.
Hơn nữa, Cố Thiên Mệnh dùng ký ức kiếp trước của mình để cho họ một quyển pháp quyết dẫn khí quý giá, bảo họ sống để bụng chết mang theo, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị nghiêm trị.
“Công tử yên tâm, chúng nô tỳ sẽ không để công tử phải thất vọng”, Cung Tâm Nguyệt là người dẫn đầu nên thoáng xúc động lên tiếng bảo đảm.
“Đây là… Công pháp để tu hành ư?", Thượng Quan Hải khoảng mười lăm tuổi nhìn pháp quyết dẫn khí trong tay mình, lòng bắt đầu bùng lên những cảm xúc vô tận, hắn sửng sốt một lúc lâu mới quỳ hai gối xuống trước mặt Cố Thiên Mệnh: “Tạ ơn công tử đã ban thưởng công pháp, nhóm chúng ta nhất định sẽ không để công tử thất vọng”.
“Từ hôm nay trở đi, bản công tử sẽ cử người đến dạy chữ cho các ngươi, tu hành và thơ từ ca phú các thứ cũng thế”, Cố Thiên Mệnh đặt một tay sau lưng, hình ảnh đó trong mắt mọi người như một công tử hiên ngang phóng khoáng: "Dẫn khí quyết chỉ có thể tu hành trong phòng riêng, nhớ kỹ không được để lộ ra ngoài, nếu không bản công tử sẽ chém không tha".
Thật ra một quyển dẫn khí quyết cũng không quý báu và siêu phàm là mấy, chỉ là pháp quyết nhập môn, dù lưu truyền ra ngoài cũng không thể nhấc lên nổi ngọn gió gì.
Nhưng Cố Thiên Mệnh vẫn phải cảnh cáo mọi người một chút để họ biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm, thế thì sau này mới có thể nắm giữ họ được.
“Công tử yên tâm, mạng của bọn ta đều do công tử ban tặng, thề không dám hai lòng”, Cung Tâm Nguyệt vội vàng quỳ rạp xuống đất thề thốt dưới áp lực và sát ý nhàn nhạt mà Cố Thiên Mệnh tỏa ra.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều đồng thanh hứa hẹn.
Nhìn mọi người sợ hãi không thôi quỳ rạp dưới đất, hơi thở sắc bén trên người Cố Thiên Mệnh dần tan đi, hắn thoáng thả lỏng nói: "Cơ hội, bản công tử đã cho các ngươi rồi, còn kết quả thế nào thì phải xem sự cố gắng và cơ may của các ngươi”.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh không ở lại nữa, xoay người rời khỏi sân viện được dành riêng cho những thiếu nam thiếu nữ kia.
Kiếm Khư, có ngăn được cao thủ cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong không?
Ba ngàn dặm kiếm khí vờn quanh, có thể khiến Cố Thiên Mệnh sợ hãi không?
Chuyến đi, chính thức bắt đầu.
Thiên hạ đại thế, cũng bắt đầu dấy lên một hồi gió to sóng lớn từ bước chân đầu tiên của Cố Thiên Mệnh.
Trấn Trần Sa cách đô thành Thiên Phong Quốc cả ngàn dặm, nơi này từng là một khu vực khá phồn hoa, chẳng qua là vì kiếm khí của Kiếm Khư lan tràn nên dân chúng trong trấn đều rời đi hết.
Bây giờ trong trấn không còn ai ở lại nữa, một nam tử trẻ tuổi che mặt, khoác trường bào màu đen đang di chuyển trên đường, có vẻ khá là bắt mắt.
Tất nhiên, người đó chính là Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh được ông cụ nhà mình đồng ý, tất nhiên sẽ không lãng phí thêm thời gian nữa, nhanh chóng rời khỏi kinh đô trong yên lặng.
Di chuyển suốt vài ngày, Cố Thiên Mệnh đã đến trấn Trần Sa cách Kiếm Khư gần nhất, đâu đó ba ngàn dặm.
Để che giấu thân phận và mặt mũi của mình, Cố Thiên Mệnh mặc trường bào đen rộng thùng thình, hơi thở trên người cũng cực kỳ u ám.
“Đúng là trấn Trần Sa ở rất gần Kiếm Khư, có thể cảm nhận rất rõ sự sắc nhọn của kiếm khí”, Cố Thiên Mệnh cảnh giác nhìn con đường không một bóng người, thì thào lẩm bẩm: “Nghe nói kiếm tu đó chỉ cần một kiếm đã chém ra kiếm khí ba ngàn dặm, e là… Kẻ đó không chỉ chạm tới cảnh giới Thiên Huyền, mà thậm chí có thể đã bước vào Thiên Huyền rồi”.
Dù Cố Thiên Mệnh có sự điềm tĩnh và tu vi của kiếp trước, thì đối mặt với kiếm khí đầy áp lực quét ngang cả bầu trời này, hắn cũng phải nhíu mày.
Đi được non nửa tiếng, Cố Thiên Mệnh không tiếp tục đi tới nữa, bởi vì trước mặt hắn là một tửu lâu đang bốc lên khói bếp lượn lờ.
Cố Thiên Mệnh tò mò đảo mắt nhìn: "Trấn Trần Sa này là nơi không người ở, sao lại có một tửu lâu thế này, hơi lạ”.
Mắt thấy sắc trời đã dần tối, Cố Thiên Mệnh bôn ba suốt mấy ngày cũng đã có chút mệt mỏi.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh suy nghĩ một lát bèn bước vào cửa tửu lâu, không tiếp tục đi nữa.
Sau khi Cố Thiên Mệnh bước vào tửu lâu thì đập vào mắt hắn chính là những chiếc bàn gỗ tùng lưa thưa, còn có một ông lão với mái tóc trắng xóa.
Ông lão mặc bộ quần áo bằng vải bố thô ráp, gương mặt đầy nếp nhăn, mái tóc lộn xộn chỉ có trắng không có đen, đồng tử hơi lõm xuống khiến con người ta có cảm giác tim đập nhanh.
Cả sảnh tửu lâu dường như chỉ có một mình ông lão, trông có chút tiêu điều.
Thế nhưng, điều khiến Cố Thiên Mệnh cảm thấy ngạc nhiên không phải là tửu lâu vắng lặng, mà là ông lão đang làm một việc rất quỷ dị… Ông ta đang cầm một đoạn thiết đen dài khoảng ba mươi centimet không ngừng mài.
Tiếng mài kẽo kẹt truyền vào tai Cố Thiên Mệnh khiến hắn bất giác cảm thấy căng thẳng..