Thiếu niên ngây người, vẻ mừng rỡ chợt thoáng qua trong mắt, hắn ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Cố Thiên Mệnh, nghiêm túc nói: "Thượng Quan Hải nhất định sẽ không làm công tử thất vọng”.
“Tốt lắm”, kiếp trước Cố Thiên Mệnh cô độc một mình, hắn biết rõ dù một người có mạnh đến đâu cũng không thể phân thân ra làm nhiều việc cùng một lúc.

Kiếp này hắn muốn bảo vệ Cố gia, đương nhiên sẽ không một mình nữa.
“Từ nay về sau, các ngươi sẽ là… người của Kiếm Vũ các”, Cố Thiên Mệnh nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy nhìn họ, trầm giọng tuyên bố.
“Vâng, thưa công tử”, các thiếu niên thiếu nữ vội vàng khom lưng trả lời.
Vì vậy không ai biết rằng vài năm sau, một thế lực khiến vô số người ở hàng trăm đất nước sợ hãi đã ra đời bằng cách này, không ai biết rằng Kiếm Vũ các đứng đầu thiên hạ nhiều năm sau lại được thành lập bởi một nhóm thiếu niên và thiếu nữ bị buôn bán.
Có điều những điều này để nói sau.
Điều cấp bách nhất là làm thế nào để đối mặt với Lý gia sắp kéo đến như vũ bão.

Ở rể cho Lý gia? Cố Thiên Mệnh có làm được không?
Sau khi sắp xếp ổn thoả mười sáu thiếu niên và thiếu nữ này, Cố Thiên Mệnh ra lệnh cho người hầu và nha hoàn trong phủ giữ kín miệng không được rêu rao.
Đêm tối, trăng sáng sao thưa.
Thanh Tâm Viện yên tĩnh xuất hiện bóng dáng của Cố Thiên Mệnh.
Thanh Tâm Viện là nơi ở của Nhị nhi tử Cố gia Cố Ưu Mặc, cũng chính là nhị thúc của Cố Thiên Mệnh.

Tuy ông ấy không ra ngoài, cả ngày sống ẩn trong Thanh Tâm Viện nhưng lại biết rõ mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Việc Cố Thiên Mệnh quát khiến Bình Thành Vương thế tử lùi lại và gây rối ở Bích Hoa lâu lúc ban ngày cũng truyền đến tai Cố Ưu Mặc.

Thế là ông ấy đã cho người mời hắn đến.
“Nhị thúc, muộn rồi mà người vẫn chưa ngủ sao?”, Cố Thiên Mệnh vào Thanh Tâm Viện rồi đi tới một cái đình đá trong sân, cúi người hỏi Cố Ưu Mặc ngồi bất động trên xe lăn.
“Thằng oắt nhà cháu giỏi gây rắc rối cho ta thật đấy, hôm qua Bình Thành Vương thế tử mới trở về từ biên cương, hôm nay cháu đã đắc tội hắn ta.

Lợi hại lắm, cháu ngoan của ta”, Cố Ưu Mặc ra vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nở nụ cười khiến người ra run sợ bên môi.
“Đây… chỉ là chuyện nhỏ thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục đâu ạ”, đối mặt với người nhị thúc yêu thương mình từ nhỏ, Cố Thiên Mệnh hoàn toàn không thể phản bác, đành phải toét miệng cười đáp.
“Hoá ra ở trong mắt cháu, đắc tội Bình Thành Vương là chuyện nhỏ, nhị thúc hiểu rồi”, Cố Ưu Mặc nhướng mày như giận quá hoá cười: "Có phải làm mất thể diện của Bích Hoa lâu, trắng trợn cướp đoạt nhóm mỹ nhân kia mới có thể lọt vào mắt Cố thiếu gia không?”
“…”, Cố Thiên Mệnh há to miệng, hắn thầm thề rằng thà bị nhị thúc đánh một trận cũng không muốn bị chất vấn kiểu này.

Quan trọng là hắn không thể phản bác, dù sao bất kể về tư tưởng và nhận thức ở kiếp trước hay kiếp này, Cố Ưu Mặc đều là trưởng bối: "Nhị thúc, cháu không có cướp đoạt trắng trợn, cháu chỉ mua lại thôi mà”.
“Ừm…”, Cố Ưu Mặc suy tư một lúc, từ từ ngước đôi mắt đã từng khiến vô số quân địch sợ hãi năm xưa lên, trầm giọng bảo: "Cháu vui vẻ bắt công tử Trương gia, Triệu gia và mười mấy vị công tử thế gia khác trả tiền cho cháu.

Cố công tử khí phách thật đấy, đắc tội nhiều cường hào ác bá như vậy chỉ trong một lần”.
“Việc này… Nhị thúc, người yên tâm, cháu có chừng mực”, Cố Thiên Mệnh đắn đo một lúc rồi nghiêm túc gật đầu trả lời.
“Chừng mực?”, Cố Ưu Mặc vốn dĩ có thể đè nén cơn giận của mình, nhưng sau khi nghe thấy câu này của Cố Thiên Mệnh, ông ấy không nhịn được nữa chống hai tay lên tay vịn xe lăn, mặt đỏ tới tận mang tai, lớn tiếng mắng: "Nếu thằng ranh nhà cháu có chừng mực thì sẽ làm cho Cố gia có kẻ thù khắp kinh thành à? Nếu cháu có thể làm ta yên tâm thì sẽ đến chốn thanh lâu trêu hoa ghẹo nguyệt à? Nếu cháu có một chút tiền đồ, tóc của ta và gia gia cháu sẽ bạc nhanh như vậy sao?”
Sau khi mắng xong, Cố Ưu Mặc thở phì phò nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh đang đứng trước mặt mình.

Ông ấy từ từ dời mắt về phía đôi chân không có cảm giác của mình, trong lòng dâng lên vô số cay đắng.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Từng làn gió mát thổi qua mái tóc hoa râm của Cố Ưu Mặc, ngay sau đó một hơi thở đầy áp lực dần lan rộng ra xung quanh.
Cố Thiên Mệnh khẽ mấp máy môi, rất muốn nói lời xin lỗi với người nhị thúc đang dần già đi của mình.

Cho đến nay, nếu không có sự toàn lực che chở của gia gia và nhị thúc, làm sao hắn có thể yên ổn sống đến bây giờ chứ?
Nhưng khi lời xin lỗi sắp nói ra, Cố Thiên Mệnh lại phát hiện nó bị mắc kẹt ở cổ họng, hoàn toàn không thể nói ra khỏi miệng.

Bởi vì với tính cách của nhị thúc, ông ấy không muốn nhất là nghe thấy câu này, người một nhà không nói hai lời, không cần xin lỗi.
“Nhị thúc, xin người hãy tin tưởng Thiên Mệnh”.
Cố Thiên Mệnh suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể khom lưng thi lễ vãn bối, trịnh trọng chắp tay nói.
Thấy vậy, hai tay Cố Ưu Mặc khẽ run, giờ phút này ông ấy như thấy được bóng dáng hai người cháu trai khác của mình từ trên người Cố Thiên Mệnh.

Năm đó, hai người ca ca của Cố Thiên Mệnh cũng từng đứng trước mặt ông ấy và nói ra những lời hào hùng như thế này..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play