Hàn Ngụy rời khỏi Cố gia, chỉ lưu lại một bóng lưng nghiêm nghị và mảnh khảnh.
Cố Thiên Mệnh nhìn theo bóng dáng của hắn ta, chắp tay sau lưng thở dài: “Ài, mong rằng ngươi đừng trách ta! Sống ở thế giới này cần phải tự mình trưởng thành mới được!”
Cát Hưng Bình vẫn đứng ở một bên cúi đầu run rẩy, không dám nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, sợ bị trừng phạt.
"Được rồi, khoảng thời gian này ngươi cũng vất vả bảo vệ bên cạnh hắn rồi, lui xuống đi.
Bây giờ hắn đã mất một tay, chưa hẳn đã là một chuyện xấu”, ngọn lửa giận dưới đáy mắt Cố Thiên Mệnh dần dần tiêu tán, bình đạm như nước nói với Cát Hưng Bình.
“Tạ chủ thượng”, Cát Hưng Bình thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức chắp tay đáp.
Sau đó, Cát Hưng Bình liền rời khỏi Cố phủ đi về phía thung lũng sâu bên ngoài thành mười dặm.
Hiện tại nơi đó là căn cứ của Kiếm Vũ các, hắn ta đương nhiên phải trở về tiếp tục tu luyện.
Trong đình viện Cố gia, Cố Thiên Mệnh nhìn ông lão điên đang ôm vò rượu mệt mỏi muốn ngủ thì khẽ giọng nói: “Ta phải ra ngoài một chuyến, ông cứ ở đây đừng đi đâu cả.
Ngoài ra, đừng tùy tiện ra tay, nếu không sau này ông không có rượu uống nữa đâu”.
Ông lão điên ngáy giòn giã, dường như không nghe thấy lời dặn dò của Cố Thiên Mệnh.
Đối với chuyện này, hắn cũng không nhiều lời với ông lão điên nữa, mà sải bước ra ngoài rồi ngồi xe ngựa đi về phía Lý gia.
Khi bước qua cổng lớn Lý gia, tất cả nha hoàn và thị vệ đều nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ và kính sợ, đồng thời cung kính hô một tiếng: “Cô gia!”
“Cô gia tới rồi!”, một nha hoàn duyên dáng kêu vang
Ngay lập tức, toàn bộ Lý gia đều náo nhiệt hẳn lên.
Trên dưới Lý gia đều tụ tập tại đại sảnh, chờ đợi Cố Thiên Mệnh tới.
Không còn cách nào khác, Cố Thiên Mệnh của hiện tại không chỉ là Kỳ Song tướng quân, đại tướng nhị phẩm mà còn là Thiên Vũ Hầu được đích thân quân thương phong hào.
“Hầu gia”, khi Cố Thiên Mệnh đặt chân vào đại sảnh, mọi người trong Lý gia đồng loạt cung kính có thừa chào một tiếng.
Cho dù là ông cụ Lý Thiên Nguyên cũng mang theo ý tứ nồng đậm phức tạp, hơi cúi người hành lễ nói: “Cung nghênh Thiên Vũ Hầu”.
Nội tâm Lý Thiên Nguyên lúc này là sự kinh ngạc tán thán không thôi.
Nhớ khi đó, Cố Thiên Mệnh còn cùng bản thân thảo luận việc ở rể, trong chớp mắt vị công tử bột người người phỉ nhổ đó đã lắc mình trở thành thiên tài cái thế, một Thiên Vũ Hầu tôn quý.
Mọi chuyện trên thế gian này thực sự không có cách nào lường trước được!
Nếu Lý Thiên Nguyên lúc đó trong cơn tức giận hủy bỏ mối liên hôn giữa hai nhà, e rằng Lý gia bây giờ đã trở thành trò cười cho cả Thiên Phong quốc!
“Ông cụ Lý, các vị, không cần khách sáo như vậy”, Cố Thiên Mệnh chỉ cười nhạt một tiếng, căn bản không quan tâm tới những thứ lễ số này, hắn chỉ muốn gặp giai nhân khiến mình ngày đêm nhớ mong mà thôi.
“Sương Nhi đâu? Sao nàng ấy không có ở đây?”, Cố Thiên Mệnh quét mắt nhìn một vòng quanh sảnh nhưng lại không thấy được bóng dáng xinh đẹp của Lý Sương Nhi liền hỏi.
"Có lẽ bây giờ Sương Nhi đang ở trong viện của mình, hẳn là không biết Thiên Vũ Hầu đã tới, lão phu bây giờ sẽ phái người gọi con bé tới”, Lý Thiên Nguyên cười đáp.
"Không cần, ta tự mình qua đó thôi! Mọi người không cần phải tiếp đãi ta nữa đâu”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười, dứt lời liền quay người rời khỏi đại sảnh.
Vì vậy, dưới cái nhìn chăm chăm của đám người ông cụ Lý, Cố Thiên Mệnh liền rảo bước đi về phía sân của Lý Sương Nhi.
“Trên thế gian này còn ai có thể so sánh với thằng bé đây?”, dõi theo bóng lưng tuấn mỹ đã đi xa của Cố Thiên Mệnh, Lý Thiên Nguyên phát ra một tiếng cảm thán đầy xa xăm.
Đại sảnh Lý gia thoáng chốc lặng ngắt, yên tĩnh tới cực điểm!
Đúng vậy!
Sợ rằng phóng mắt khắp thiên hạ, trong thế hệ thanh niên đã không ai có thể so sánh với Thiên Vũ Hầu Cố Thiên Mệnh rồi!
Thế gian vô thường, vị công tử khét tiếng bị người đời cười chê đã dựa vào bản lĩnh của mình bái tướng phong hầu, nhận được sự tôn sùng của trăm triệu chúng sinh.
Không lâu sau, Cố Thiên Mệnh đã tới được sân của Lý Sương Nhi, lập tức có thị nữ mời hắn vào trong, đồng thời nhanh nhẹn thông báo cho Lý Sương Nhi biết.
Két!
Cửa khuê phòng chậm chạp mở ra, Lý Sương Nhi mặc một thân váy dài màu trắng thướt tha bước tới, trên gương mặt kiều diễm tràn đầy vui sướng.
Nàng bước nhanh về phía Cố Thiên Mệnh, trong đôi mắt long lanh ánh lên một tia nhớ nhung.
“Ta tới rồi”, thấy bóng dáng của Lý Sương Nhi, trong lòng Cố Thiên Mệnh không khỏi dâng lên một trận dịu dàng, nhẹ giọng nói.
Lý Sương Nhi muốn cúi đầu hành lễ với Cố Thiên Mệnh nhưng đã bị hắn một phát tóm chặt..