Nhìn tên cai lệ cầm kiếm sắt bước tới, sự khiếp sợ trong mắt Hàn Ngụy dần biến thành cay độc, những cảm xúc hắn dồn nét suốt bốn tháng qua triệt để bộc phát.
Sau đó Hàn Ngụy cướp lấy thanh kiếm từ tay tên cai lệ kia, hung tợn chặt xuống một kiếm chém tên đàn ông hung ác thành hai mảnh, máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả nền đất.
Cát Hưng Bình vẫn luôn chú ý đến bên này, hắn ta biết bản thân đã không thể ẩn nấp nữa rồi, lập tức lao đến bên cạnh Hàn Ngụy, muốn bảo vệ hắn ta.
Tại khoảnh khắc Cát Hưng Bình sử dụng tu vi thì khí thế thuộc về Linh Huyền hậu kỳ của hắn ta cũng bùng phát, Hàn Ngụy trong chớp mắt hiểu ra, tại sao không ai đến cứu hắn? Hóa ra mọi chuyện đều đã được sắp đặt sẵn, đều là kế hoạch của Cố ca.
“Đừng tới đây, cút đi!”, đối với Cát Hưng Bình muốn ra tay bảo vệ mình, Hàn Ngụy lạnh lẽo tới cực điểm quát tháo.
Sau đó, Hàn Ngụy nhìn một nhóm cai lệ đang đuổi giết về phía mình, lại nhìn xuống tay trái đang bị đá đè kia, hắn phá lên cười điên loạn, dứt khoát hạ xuống một đường kiếm liền chặt đứt cánh tay của mình.
Nỗi đau vô tận dường như biến mất, hoàn toàn đã bị sự phẫn nộ cùng cay độc dưới đáy lòng đè lấp.
Ngày đó Hàn Ngụy đã giết rất nhiều người, gần một nửa số cai lệ đều bị hắn ta tàn sát, máu nhuộm đỏ cả ngọn núi hoang vu.
Sau đó thấy Hàn Ngụy vì mất máu quá nhiều mà ngất đi, Cát Hưng Bình mới hành động, chấm dứt mọi chuyện.
Những trải nghiệm này đã định sẵn sẽ in hằn trong sâu thẳm trái tim Hàn Ngụy, mãi mãi chẳng thể xóa nhòa.
Hắn ta cuối cùng cũng hiểu được thế giới cá lớn nuốt cá bé này, cũng biết được cha già và ông nội sẽ không thể che chở cho mình cả đời.
“Ngươi, hận ta không?”
Nhìn gương mặt tuấn tú lạnh băng của Hàn Ngụy, cảm nhận được một tia tàn nhẫn trong hơi thở của hắn ta, Cố Thiên Mệnh cân nhắc hồi lâu mới hỏi ra miệng.
Câu này của Cố Thiên Mệnh dịu nhẹ như vậy nhưng lại giống như trời đổ đất sụp, khiến toàn bộ đình viện Cố phủ đều chìm đắm trong bi thương.
Hàn Ngụy giữ nguyên nét mặt ác nghiệt nghiêm nghị đó nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chằm một lúc lâu mới trả lời: “Trên thế gian này, người ta tin tưởng nhất chính là huynh”.
"Ta biết”, nhịp tim Cố Thiên Mệnh như hẫng mất một nhịp, trịnh trọng gật đầu.
"Ta hận huynh, bởi huynh vĩnh viễn không biết mấy tháng qua ta đã phải chịu đựng những gì”, tay phải Hàn Ngụy chậm chạp nắm chặt, trước mắt dường như lại xuất hiện từng cảnh tượng như địa ngục đó, trầm giọng nói: “Nhưng, ta lại không có tư cách hận huynh”.
“Xin lỗi, Tiểu Ngụy”, Cố Thiên Mệnh nhắm lại hai mắt, lần đầu tiên có cảm giác cổ họng như mắc nghẹn, không nói được thành câu.
Hàn Ngụy tự giễu lắc đầu, không cho là đúng đáp: “Huynh khiến ta chân chính nhận thức được sự tàn khốc của thế gian này, ta nên cảm ơn huynh mới phải”.
Cố Thiên Mệnh nghe vậy thì rơi vào trầm mặc.
Toàn bộ đình viện chỉ còn lại tiếng sì sụp uống rượu của ông lão điên như thể chốn không người, tựa hồ đang rất vui vẻ.
Một lúc sau, Hàn Ngụy nhìn xuống vai trái trống rỗng của mình, lại một lần nữa nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, nói: “Ta, còn có thể tin tưởng huynh không?”
Lời này giống như tên nhọn đâm thẳng vào nơi sâu trong trái tim Cố Thiên Mệnh, câu chữ tuy mộc mạc nhưng lại pha trộn sắc bén vô tận, khiến người ta ngột ngạt đến vậy.
“Đương nhiên”, Cố Thiên Mệnh trịnh trọng gật đầu.
Hàn Ngụy nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của Cố Thiên Mệnh, hơi thở ác liệt thù địch trên người mới dần dần lắng xuống, sau đó hắn khẽ cười nhạt: “Vậy thì tốt, ta sẽ ghi nhớ bài học huynh dạy cho ta lần này, trong thế giới kẻ mạnh làm vua này, cuối cũng vẫn phải dựa vào chính mình”.
Nghe được cảm xúc lĩnh ngộ này của Hàn Ngụy, Cố Thiên Mệnh lại không biết vì sao không dậy lên nổi nửa điểm mừng vui, giữa hai người chỉ có một loại cảm giác xa cách vô hình.
Hắn chậm chạp nhắm mắt lại, chỉ có thể tiếp nhận sự thật này.
Nếu có thể làm lại từ đầu, hắn vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình, bởi thế giới này quá khắc nghiệt, hắn không muốn Hàn Ngụy ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có.
“Hì hì….
này! Tiểu ăn mày, ngươi là ai?"
Lúc này, ông lão điên dường như mới phát hiện ra Hàn Ngụy đứng cạnh, ợ một tiếng hỏi.
Hàn Ngụy chậm rãi thuận theo tiếng nói cúi đầu nhìn sang liền thấy ông lão điên đang lếch thếch ngồi dưới đất, cũng nhìn thấy bên cạnh nằm ngổn ngang rất nhiều vò rượu.
“Thế tử Hàn gia, Hàn Ngụy”, Hàn Ngụy suy nghĩ một chút rồi thản nhiên đáp.
“Chưa từng nghe qua”, ông lão điên bĩu môi, sau đó nhìn xung quanh mấy chục vò rượu rỗng không, lại ngẩng đầu nhìn Hàn Ngụy, nhếch miệng cười hỏi: "Ngươi uống rượu không?”
"Không uống”, Hàn Ngụy không biết vì sao híp mắt lại, hơi nhíu mày lạnh lùng nói.
“Hì hì… ta uống”, ông lão điên cười tít mắt, nhìn ý tứ trong đó đã quá rõ ràng.