“Cố Thiên Mệnh”, Cố Thiên Mệnh cảnh giác nhìn ông lão, trả lời.
“Cố Thiên Mệnh”, ông lão điên cúi đầu nhìn Kinh Hồng kiếm trong tay Cố Thiên Mệnh, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Làm sao ngươi biết ta tên là Thanh Phong? Tại sao ta lại ở đây? Ta nên đi đâu?”
Cố Thiên Mệnh trầm mặc, hắn có thể cảm giác được ông lão điên rất muốn biết chuyện của mình.
Thế nhưng, trong trí nhớ của Cố Thiên Mệnh, hắn căn bản cũng không có bóng dáng của ông ta, hoàn toàn không quen biết.
Lúc trước dưới tình thế cấp bách mới thuận miệng bịa một cái tên, nói dối là quen biết ông ta.
“Trước kia, ta chỉ có duyên gặp ông một lần, cũng không biết quá khứ ông đã từng trải qua chuyện gì”.
Với tâm tính của Cố Thiên Mệnh, cho dù nói dối cũng không ai có thể nhìn ra được.
Hắn nghĩ đến phương pháp này, trực tiếp khiến cho ông lão điên không có cách nào hỏi tiếp, cũng không cần bịa ra một câu chuyện để lừa ông ta.
Dù sao, nếu Cố Thiên Mệnh bịa đặt quá nhiều chuyện, có thể sẽ bị ông ta phát hiện ra một vài điểm không thích hợp, vậy thì không tốt lắm.
“Chỉ có duyên một lần gặp mặt”, ánh mắt ông lão điên vốn tràn đầy hi vọng nhất thời âm trầm xuống, ông ta muốn biết thân phận của mình cỡ nào, muốn hiểu rõ vì sao mình lại lưu luyến nhân gian.
“Chờ chuyện nơi này chấm dứt, ta sẽ chuẩn bị rượu ngon cho ông”, Cố Thiên Mệnh không muốn cùng ông lão nói quá nhiều, trực tiếp chuyển đề tài, có chút kiêng kị trầm giọng nói.
“Rượu ngon, hắc hắc...”, nghe được hai chữ rượu ngon, trong mắt ông lão lại lóe ra một tia tinh quang, nhịn không được liếm đôi môi khô nứt của mình.
Ông lão điên cũng không hoài nghi lời nói của Cố Thiên Mệnh, bởi vì nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người nói cho ông ta biết tên của mình là Thanh Phong.
Không còn cách nào khác, người như ông ta, điên điên khùng khùng như ăn mày, người không biết sự cường đại của ông ta thì không để ý, càng không muốn nói với ông ta một câu.
Mà người biết được bản lĩnh của ông ta, lại sợ hãi đến cực điểm, không dám nhiều lời, sợ chọc giận ông ta.
Bởi vậy, ông lão điên đi lại trên thế gian hồng trần, đây là lần đầu tiên có người nói ra tên của ông ta, hơn nữa Cố Thiên Mệnh còn có một loại hương vị quen thuộc.
Cho nên, ông lão điên cũng không nghi ngờ lời nói của hắn, mà lựa chọn tin tưởng.
“Ta biết tên của mình, là Thanh Phong, ha ha...”
Trên vô số thi thể huyết sắc, ông lão điên như một người bình thường nhếch miệng cười, ngoại trừ thưởng thức rượu ngon thượng đẳng ra, ông ta chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Cố Thiên Mệnh lẳng lặng cảm thụ cảm xúc thay đổi của ông lão điên, chỉ có thể hơi cảm thán trong lòng mà nói: “Người đáng thương”.
Quả thật đáng thương.
Ông lão điên ngay cả mình là ai cũng không biết, cũng không hiểu là muốn đi nơi nào.
Trên thế gian này, làm bạn với ông ta, chỉ có rượu mà thôi.
Cố Thiên Mệnh không đi tham chiến, cứ như vậy yên lặng bên cạnh ông lão điên, phòng ngừa ông ta đột nhiên phát điên, đành phải duy trì tư thế bất động.
Giờ phút này, trên chiến trường, vẫn vang lên tiếng chém giết.
Có Cố Ưu Mặc ở đó, cho dù vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc, cũng không ngăn cản được thế công mãnh liệt này.
Hơn nữa, còn bốn vạn đại quân do Cố Thiên Mệnh dẫn tới trực tiếp chặt đứt con đường phía sau của quân Bắc Việt, khiến quân Bắc Việt quốc trực tiếp trở thành con thiêu thân tùy ý cho các tướng sĩ Thiên Phong quốc thu hoạch.
“A...!rút lui!”
Cuối cùng, trong quân Bắc Việt có người không chịu được hô ta, hàn ý nồng đạm tràn ngập từng tấc da thịt trên thân thể người đó.
Đáng tiếc, hiện giờ Công Lương Tử Trạc đã chết trận, cơ hội tốt như vậy, Cố Ưu Mặc cùng đại quân Thiên Phong quốc và Huyết Xích quân nào có thể buông tha?
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, tru sát giặc Bắc Việt quốc, dương cao quốc uy Thiên Phong quốc ta”.
Cố Ưu Mặc giơ thương lên gào to, tiếng gào trực tiếp chui vào tai mỗi người, chấn nhiếp bát phương.
“Giết...”
Vô vàn tướng sĩ Thiên Phong quốc lớn tiếng gào thét, lưỡi dao sắc bén trong tay nhiến nhân hồn phát ra hàn ý lạnh lẽo.
Quân Bắc Việt trực tiếp tan tác, trở thành vong hồn trong tay Huyết Xích quân cùng viện quân Thiên Phong quốc.
30 vạn đại quân vây quét 3 vạn quân Huyết Xích quân, trực tiếp bị hố lửa thiêu đốt gần 5 vạn, chỉ còn lại chừng 25 vạn quân.
Hiện giờ, 25 vạn đại quân vốn muốn tru diệt đám người Cố Ưu Mặc, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới thủ tướng Diệp Thành lại là tướng lĩnh của Huyết Xích quân.
Kinh hãi nhất chính là, binh bộ thượng thư Công Lương Tử Trạc của binh bộ Bắc Việt quốc trực tiếp chết trận nơi sa trường, trở thành một cỗ thi thể.
25 vạn đại quân Bắc Việt quốc, trong nháy mắt trở thành đá mài đao của đại quân Thiên Phong quốc, trở thành một trò cười lớn.
Thế công của ba vạn quân bị xuyên thủng giống như một tờ giấy mỏng.
Phóng mắt nhìn ra bốn phương tám hướng bên ngoài Diệp Thành đều là xác chết và mảnh kiếm gãy cùng những vũng máu chói mắt khiến con người ta ngạt thở.
"Giết!".