Hai ngày sau, khi Cố Thiên Mệnh đang ngồi trong doanh trại cúi đầu nghiền ngẫm bản đồ Bắc Việt quốc thì một loạt tiếng bước chân dồn dập xông thẳng vào.

"Tướng quân, xảy ra chuyện rồi!", một tướng sĩ cao gầy thuộc Huyết Xích quân lập tức khom người ôm quyền kêu lên.

"Nói!", Cố Thiên Mệnh hơi nhíu mày, ngẩng đầu hỏi.

"Dân chúng Bắc Việt ở đường nam của thành Vân Liễu có chút có dấu hiệu bạo động, Lăng tướng quân đã điều quân tới đó trấn áp rồi, tướng quân, người có muốn tới đó xem xét không ạ?", người lính thưa một mạch.

"Cử người chuẩn bị ngựa, tới đó xem xem", hai lông mày Cố Thiên Mệnh càng nhíu chặt, lập tức đứng dậy.

Mấy ngày nay chỉ có hai ngàn quân Huyết Xích trấn giữ cũng không thấy thành Vân Liễu dấy lên trận náo loạn nào, sao đại quân năm vạn lính vừa tới lại gây ra chuyện rồi?

Trong lòng hắn dường như đã đoán ra được vài nguyên nhân, trên gương mặt vốn lạnh nhạt liền xẹt qua tia sát ý cùng bất đắc dĩ.

“Nói cho bổn tướng biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Cố Thiên Mệnh bước nhanh đi tới, quay đầu nhìn tướng sĩ Huyết Xích kia hỏi.

“Thưa tướng quân, hai ngày nay sau khi quân tiếp viện của chúng ta đến liền có rất nhiều binh lính cướp bóc trong thành, thậm chí… còn… còn lăng nhục phụ nữ.

Rất nhiều tướng sĩ Huyết Xích quân chúng ta tiến lên ngăn cản nhưng đều bị một vài tướng lĩnh chặn lại.

Mấy người thuộc hạ sợ quấy rầy tới tướng quân nghỉ ngơi nên một mực không dám bẩm báo lên”.

Người lính Huyết Xích quân này cúi gằm mặt, trong câu trả lời mang theo chút khẩn trương.

“Một đám ngu xuẩn!”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó chẳng giấu diếm bộc phát ra sát ý, khàn giọng quát một câu.

“Lên ngựa! Dẫn bổn tướng tới đó!”

Sau đó liền có người dắt chiến mã tới cho Cố Thiên Mệnh.

Cố Thiên Mệnh dẫn đầu một nhóm binh sĩ Huyết Xích quân lao như bay về phía đường nam của thành Vân Liễu.

Tại đường nam của thành Vân Liễu lúc này đã tụ tập rất nhiều binh sĩ Thiên Phong quốc, trong tay mỗi người đều nắm một thanh đao sắc chĩa thẳng vào những người dân phía trước, khiến vô số người không dám manh động.

“Hỗn xược! Đám tiện dân các ngươi vậy mà dám tạo phản?”

Một hiệu úy của Thiên Phong quốc tay nắm trường đao thét gầm với dân chúng, trông có vẻ vô cùng uy phong lẫm liệt.

Mọi ngóc ngách của toàn bộ đường nam đều có tướng sĩ Thiên Phong quốc trấn giữ, dường như chỉ cần bên trên hạ lệnh một tiếng, họ liền có thể lao vào tấn công những người dân tay không tấc sắt này.

Đường nam thành Vân Liễu đông nghịt người chen chúc.

“Ông trời ơi, chúng ta chỉ là một đám dân thường, tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy?”, ở giữa đường, một ông lão già nua nhìn đao sắc bốn phía mà sầu khổ ngẩng đầu khóc than.

“Các ngươi chính là một đám ma quỷ ăn thịt người không nhả xương, tại sao lại chà đạp cô nương của chúng ta? Họ còn chưa xuất giá mà! Các ngươi kêu họ phải sống thế nào đây!”

“Vốn tưởng rằng hai nước giao chiến sẽ không tổn thương tới dân chúng, ai ngờ là chúng ta quá ngây thơ, lúc đầu vẫn nên rời khỏi nơi này, cho dù chết đói giữa đường cũng tốt hơn việc bị quân địch sỉ nhục như vậy”.

Trên đường phố hàng ngàn hàng vạn người dân thê lương nghị luận, hai mắt họ giăng đầy tia máu, hận không thể xông lên cắn chết những tên lính Thiên Phong quốc trước mắt này.

“Đám tiện dân các ngươi còn không mau cút về! Nếu còn dám tụ tập gây rối, toàn bộ đều giết hết, quyết không nương tay!”, trong đại quân có một tên hiệu úy hung hãn lớn tiếng chửi bới.

Một vài tướng sĩ của Thiên Phong quốc thì vênh váo tự đắc đánh đập nhóm dân chúng đang muốn chen lấn lao tới, cực kỳ hống hách.

“Ta có làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho đám người các ngươi, đời đời kiếp kiếp quấn lấy các các ngươi, khiến các ngươi không được chết yên thân”.

Một cô nương trẻ tuối đứng giữa đường, vạt áo nàng ta xộc xệch, toàn thân đều là vết bầm xanh tím, hẳn là bị một tên nào đó cưỡng bức.

Nàng ta dữ tợn gầm lên, trên gò mà ửng hồng phủ đầy nước mắt cùng sự oán hận nồng đậm.

Sau khi hét lên một tiếng đầy bi phẫn, nàng ta liền định đâm sầm vào bậc đá bên cạnh muốn tự vẫn.

Sự trong trắng của nàng ta đã bị hủy hoại, danh tiếng cũng mất sạch, đã không còn mặt mũi để sống trên cõi đời này nữa.

“Nhị nha đầu, đừng làm bậy mà!”, mắt thấy cô nương kia muốn dùng cái chết để tỏ bày, một bà lão trong đám đông thét lên trong nước mắt.

Tại khoảnh khắc cô nương kia gần như đụng tới bậc đá cứng chắc kia, Cố Thiên Mệnh, người vừa cấp bách phóng ngựa từ doanh trại cuối cùng cũng đuổi kịp tới nơi.

Thấy cảnh này, hắn lập tức nhảy vọt khỏi lưng ngựa, từ vòng ngoài đám đông bay thẳng tới khoảng không trên đầu cô nương trẻ tuổi kia.

Sau đó khí thế của hắn bỗng nhiên bùng phát, xung quanh liền nổi lên từng trận cuồng phong, hất ngã cô nương đang có định tự sát kia xuống,

“Tham kiến tướng quân!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play