Cố gia, thâm viện.

Khi Cố Thiên Mệnh nghe được hoàng lệnh quân thượng Mạc Tu Ương đưa xuống đều không kìm được khẽ cười.

Tuy rằng hắn không hề quan tâm tới cái gọi là quan phẩm hư danh kia nhưng ông nội hẳn là rất vui vẻ và nhẹ nhõm!

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vĩnh An công chúa cũng đã trở lại mấy ngày rồi, sao nhị thúc bên kia không có chút động tĩnh nào? Nhị thúc sẽ không thực sự ngốc nghếch như vậy đó chứ?”

Cố Thiên Mệnh nghĩ lại, cảm thấy hơi đau đầu vì EQ của Cố Ưu Mặc.

“Thôi quên đi, ta tốt nhất vẫn nên tới chỗ nhị thúc xem sao! Nếu không với tính cách lề mề của thúc ấy, không biết phải đợi tới lúc nào mới có thể hiểu ra”, Cố Thiên Mệnh tự nhủ một câu.

Sau đó hắn liền đi về phía sân của Cố Ưu Mặc, về phần Hàn Ngụy, sợ rằng hiện tại đã điên cuồng chơi đùa bên ngoài, không đến nửa đêm cũng sẽ không trở lại.

Trong sân, Cố Ưu Mặc đang cầm trường thương luyện võ với vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lẽo.

“Nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh nhìn Cố Ưu Mặc, khẽ hô một tiếng.

“Ừ”, Cố Ưu Mặc chậm rãi thu hồi lại trường thương, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Nhị thúc, không phải cháu nói thúc đâu nhưng sao thúc vẫn còn ngơ ngẩn ở đây múa thương vậy?”, Cố Thiên Mệnh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ông đây không múa thương vậy thì làm gì”, Cố Ưu Mặc cau mày, gương mặt viết rõ hai chữ mù mờ, hỏi ngược lại.

"...", Cố Thiên Mệnh thầm che trán, lắc đầu cười nhạt: “Nhị thúc, chúng ta tới Nam Uyên để làm cái gì?”

“Nam Uyên?”, Cố Ưu Mặc suy nghĩ một hồi, ngay thẳng đáp: “Đón công chúa trở về, sao thế?”

“Người… nhị thúc, người cũng biết là đón công chúa trở về rồi, vậy sau đó thì sao?”, Cố Thiên Mệnh bỗng nhiên phát hiện ra rằng nhị thúc này của mình lần đầu tiên ngẩn người ra như vậy, dáng vẻ diệt địch không sót một tên trên chiến trường của ông ấy trước kia rốt cuộc là thế nào làm được vậy.

“Sau đó?”, hàng mày Cố Ưu Mặc cau càng chặt, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Cố Thiên Mệnh hỏi: “Thằng nhóc cháu muốn nói cái gì? Đừng có quanh co với ông đây nữa”.

“Nhị thúc, chúng ta liều mạng đưa công chúa về, người không phải là hy vọng nàng ấy sẽ gả cho người khác đó chứ?”, Cố Thiên Mệnh hỏi thẳng thừng.

“Đương nhiên không muốn”, cây trường thương trong tay Cố Ưu Mặc hung ác cắm phập xuống đất, trầm giọng đáp.

“Vậy người còn không mau hỏi Quân Thượng chuyện cầu hôn, sao lại giống như một tên ngốc còn có thời gian rảnh rỗi ở nhà múa thương vung gậy vậy”, Cố Thiên Mệnh quăng cho Cố Ưu Mặc một cái trợn trắng mắt, lười phải giải thích thêm liền xoay người rời đi.

“Cái này…”, Cố Ưu Mặc siết chặt nắm đấm, lẩm bẩm: “Cầu hôn…”

Cố Thiên Mệnh đã nói hết những gì nên nói, về phần phải làm thế nào, điều đó phụ thuộc vào quyết định của chính Cố Ưu Mặc.

Ngay cả thiên quân vạn mã Cố Ưu Mặc cũng không chẳng hề sợ hãi, sẽ không vì một một lời cầu hôn mà rối loạn trận cước đó chứ? Nhưng cũng không nói trước được điều gì.

Sau khi Cố Thiên Mệnh rời khỏi sân của Cố Ưu Mặc thì có một người tự xưng được đại hoàng tử - thái tử phái tới, đặc biệt muốn mời hắn tới dự yến tiệc…

Đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư cử thân tín tới muốn mời Cố Thiên Mệnh tới dự tiệc.

Hắn vốn dĩ muốn từ chối nhưng vừa nghĩ tới việc Cố gia sau này còn phải cắm rễ tại Thiên Phong quốc, vì vậy sau khi cân nhắc một phen, liền đi theo kẻ đó đến tửu lâu Túy Yên.

Tửu lâu Túy Yên chính là nơi hai nhà Cố Lý cử hành tiệc đính hôn, nơi này cực kỳ xa hoa, không phải quan lại quyền quý không thể đặt chân vào.

“Tướng quân, mời vào! Điện hạ đã chờ rất lâu rồi!", tên người hầu dẫn đường cho Cố Thiên Mệnh tỏ ra vô cùng cung kính, không có nửa phần qua quýt.

"Ừm", Cố Thiên Mệnh chắp hờ hai tay sau lưng, theo cầu thang hoa lệ đi thẳng lên tầng cao nhất của tửu lâu Túy Yên.

Vừa bước qua bậc cửa, liếc mắt một cái liền thấy được đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư cùng các công tử thế gia đều đang yên lặng ngồi đó, bầu không khí tương đối trang nghiêm.

"Tướng quân tới rồi, mời ngồi", Mạc Ngọc Thư lập tức đứng dậy, khách sáo chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, nhếch môi mỉm cười nói.

"Cố công tử", đám công tử thế gia cũng nhao nhao đứng dậy, nhìn Cố Thiên Mệnh chào hỏi.

Con gái của đại hoàng tử, cũng chính là quận chúa của Thiên Phong quốc, Mạc Nam Cầm chớp đôi mắt to tròn ngập nước, khẽ cắn môi đỏ mọng nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chú, không biết trong lòng đang vấn vít những suy nghĩ gì.

Cháu trai tể tướng, Trương Nguyên Tư, một trong tam đại thiên kiêu của Thiên Phong quốc cũng không còn vẻ kiêu căng như trước, thay vào đó mang theo vẻ mặt phức tạp đứng dậy nhìn Cố Thiên Mệnh.

“Điện hạ”, Cố Thiên Mệnh khẽ chắp tay coi như đáp lễ với Mạc Ngọc Thư.

“Tướng quân, mời ngồi”, Mạc Ngọc Thư căn bản không đặt nặng điểm thất lễ này của Cố Thiên Mệnh, vẫn mỉm cười chào đón.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play