Bị Cố Ưu Mặc im lặng nhìn chằm chặp như vậy Hàn Ngụy cảm thấy sau lưng đột nhiên xuất hiện một cơn ớn lạnh vô tận mà run lẩy bẩy.
"Nhị gia, vừa rồi công chúa mắng ngài là đồ ngốc đại khái là nói ngài vụng về, căn bản không biết chủ động, giống như mọt sách vậy”.
Hàn Ngụy không dám nói nửa câu thừa thãi, gấp gáp đi thẳng vào vấn đề: “Về phần ngốc nghếch mà Cố ca nói, ừm… ta cho rằng, Cố ca thực sự đang mắng ngài ngu xuẩn, cũng không có ý nghĩa nào khác đâu”.
“Ngươi nói thằng nhóc đó chỉ đang đơn thuần mắng ta ngu xuẩn, không còn ý gì khác? Còn uổng công ông đây suy xét nửa ngày, còn tưởng rằng có ý tứ gì sâu xa gì chứ”, Cố Ưu Mặc sững sờ đập mạnh xuống bàn, bực tức thấp giọng mắng: "Thằng nhóc chết tiệt, có chút tài cán liền cho rằng ông đây không dám sờ tới nó nữa sao”.
Nghe thấy tiếng hung hăng đập bàn này của Cố Ưu Mặc, cơ thể Hàn Ngụy co rụt lại theo bản năng.
Hàn Ngụy thầm nghĩ vừa rồi Cố ca đều đã giúp nhị gia ngài lửa cháy thêm dầu như vậy rồi, nhị gia ngài còn không hiểu những gợi ý rõ ràng như vậy, không mắng ngài ngốc thì mắng ai.
Hàn Ngụy cũng chỉ dám cằn nhằn lời này trong lòng, nếu thực sự nói ra có lẽ hôm nay hắn cũng đừng mơ bước chân ra khỏi cổng Cố gia nữa.
“Cái đó nhị gia à, ta còn có chuyện, ta đi trước đây!”, Hàn Ngụy không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, hắn sợ bị Cố Ưu Mặc coi mình thành bao cát trút giận thì phiền phức to rồi.
Trước khi quay gót, hắn ta còn cười hi hi nhắc nhở: “Nhị gia à, nhất định đừng mách với cha già nhà ta! Cầu xin cầu xin người đó!”
“Cút!", Cố Ưu Mặc nào còn tâm trí quan tâm tới Hàn Ngụy, trực tiếp tiễn khách.
Trong đầu ông ấy lúc này chỉ nghĩ về dáng vẻ thướt tha và từng câu từng chữ của Mạc Diệu Lăng, muốn ngẫm nghĩ thật kỹ ý tứ trong đó.
Sau khi rời khỏi hậu viện của Cố Ưu Mặc, Hàn Ngụy liền đi thẳng tới đình viện của Cố Thiên Mệnh.
Đôi chân vừa rảo bước, vừa không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Nhị gia là anh hùng một đời, nghe đồn còn dụng binh như thần, sao trên phương diện tâm tư phụ nữ này lại dốt đặc cán mai như vậy?”
"Không đúng, không thể sỉ nhục bốn chữ dốt đặc cán mai này.
Nhị gia ông ấy, hoàn toàn là là một tên ngốc.
Haizz...", Hàn Ngụy dường như đang vì chỉ số thông minh cảm xúc của Cố Ưu Mặc mà lắc đầu ngao ngán, sau khi thở ngắn than dài xong liền tăng nhanh bước chân.
Trong sân của mình, Cố Thiên Mệnh đang ngồi ở một bên nhâm nhi rượu ngon, liếc thấy Hàn Ngụy đang rảo chân đi tới liền chậm chạp đặt ly rượu trong tay xuống.
“Tiểu Ngụy, với tính khí của ngươi, ta nghĩ ngươi chắc chắn phải có chuyện gì đó muốn tìm ta.
Nói đi! Có chuyện gì?”, Cố Thiên Mệnh cùng Hàn Ngụy đã biết nhau hai mươi năm, chỉ cần một cái nhướng mày của hắn ta, Cố Thiên Mệnh đã có thể đoán ra hắn ta đang nghĩ gì.
“Hì hì, Cố ca, ta đúng là có chuyện muốn nhờ huynh”, Hàn Ngụy cười giả lả bước tới bên cạnh Cố Thiên Mệnh, lộ ra dáng vẻ bỉ ổi.
“Có chuyện gì cứ nói, cách xa ta ra một chút”, Cố Thiên Mệnh đẩy nhẹ Hàn Ngụy, tỏ vẻ ghét bỏ.
“Cái kia…”, Hàn Ngụy tựa hồ có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, lưỡng lự không thôi.
“Đừng vòng vo nữa, mau nói đi”, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi này của Hàn Ngụy, trong lòng Cố Thiên Mệnh dâng lên một loại dự cảm chẳng tốt lành gì.
Cho dù trước đây xảy ra chuyện lớn tày trời hắn ta cũng không bày ra thái độ như vậy.
"Cố ca, ta muốn nhờ huynh đánh cha ta một trận”, Hàn Ngụy suy nghĩ một chập, mới dần thu lại ý cười rộn ràng trên mặt, tương đối trịnh trọng mở lời đề nghị.
"Khụ...", Cố Thiên Mệnh có chút bị dọa cho giật mình, liền hỏi ngược lại: "Tiểu Ngụy, ngươi nói cái gì?"
"Cố ca, ta nghe nói huynh tại Nam Uyên quốc ngay cả một vị tướng quân Địa Huyền sơ kỳ cũng chém bay đầu, do đó ta muốn nhờ huynh đánh cha già nhà ta một trận, chắc hẳn cũng không khó lắm đâu!”
Gương mặt Hàn Ngụy toát lên vẻ cực kỳ nghiêm túc, nhưng lời nói ra lại khiến người ta quá… quá khó tiếp nhận.
“Tiểu Ngụy ngươi kêu ta đánh cha ngươi một trận?”
Ngay cả một người có tâm tính trầm ổn như Cố Thiên Mệnh cũng có chút hiểu không nổi một người kỳ lạ như Hàn Ngụy này đang nghĩ gì, hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hàn Ngụy chăm chú, hỏi.
“Ừ, đánh cha ta”, Hàn Ngụy trịnh trọng gật đầu.
“Tiểu Ngụy, ngươi không sao chứ! Nào có đạo lý gọi người tới đánh cha của mình”, Cố Thiên Mệnh hứng thú nhìn Hàn Ngụy.
"Cố ca, ta thực sự không đùa giỡn với huynh, ta rất nghiêm túc”, Hàn Ngụy nói đầy nghiêm trang.
“Tại sao? Lý do là gì? Sẽ không phải vì cha người thường xuyên dạy bảo ngươi nên ngươi muốn báo thù ông ấy đó chứ?”, Cố Thiên Mệnh híp mắt, ngón tay theo tiết tấu gõ xuống mặt bàn, không nhanh không chậm trầm giọng hỏi.
"Làm sao có thể? Tuy rằng cha ta quả thực có chút vô lại nhưng còn chưa đến mức mất trí, ta trả thù ông ấy làm gì”.
Hàn Ngụy vội vàng phất tay phản bác.
“Vậy ý của ngươi là gì?”, Cố Thiên Mệnh khựng lại, cẩn thận đánh giá Hàn Ngụy, có chút ngờ vực hỏi.
"Cố ca, ta muốn huynh đánh với cha ta một trận, sau đó nói với ông ấy việc giải trừ lệnh cấm túc cho ta, vậy thôi”..