194: Xin Mở Cửa Thành
Ông cụ Cố nhìn những gương mặt quen thuộc của Huyết Xích quân, trầm ngâm một hồi lâu, vận dụng tu vi Địa Huyền của mình, ngửa mặt lên trời hét lớn.
“Vâng!”
Ba vạn đại quân đồng thanh hô, mây đen kinh hãi thương khung tản ra, nhấc lên từng đợt cuồng phong sóng lớn.
Về nhà!
Đây chính là đáp án mà ông cụ Cố đưa cho mỗi một tướng sĩ của Huyết Xích quân, chúng tướng sĩ không cần biết đã xảy ra chuyện gì ở Nam Uyên quốc, chỉ biết tất cả mọi người trước mắt đều bình yên vô sự, vậy là tốt rồi.
Ầm ầm...!
Đại quân xuất hành, mỗi một bước hạ xuống, phảng phất đều làm cho mặt đất run rẩy, uy thế mênh mông.
Trước khi đi, Ông cụ Cố quay đầu nhìn lại hướng Nam Uyên quốc một cái, siết chặt hai tay.
Sau đó liền dẫn mọi người đi về hướng Thiên Phong quốc.
Đi suốt đêm, mọi người cũng không có bất cứ cảm giác mệt mỏi nào, chỉ có suy nghĩ phức tạp nồng đậm.
...!
Thiên Phong quốc, sâu trong hoàng cung.
Một vị thái giám vội vã xông thẳng vào ngự thư phòng, sắc mặt lo lắng như lửa đốt.
“Quân Thượng, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thái giám trực tiếp vọt tới trước người Mạc Tu Ương đang ủ rũ trầm tư trong ngự thư phòng, dập đầu quỳ hai gối xuống đất hô to.
“Chuyện gì?”, Quân Thượng Mạc Tu Ương đáy lòng trầm xuống, hỏi.
“Theo quân cấp báo, đám người Cố lão tướng quân cùng công chúa Vĩnh An toàn bộ đều bình yên rời khỏi Nam Uyên quốc, giờ này đang đi về hướng biên quan phía tây!”
Thái giám hai tay cầm quân báo, gấp gáp vội vàng mở miệng nói.
“Ngươi nói gì? Cố...!Cố lão tướng quân cùng công chúa, toàn bộ đều bình yên vô sự trở về sao?”, Mạc Tu Ương vốn dĩ có chút ngưng trọng, lông mày trong nháy mắt giãn ra, ngược lại có chút kinh hỉ cùng kích động, cảm xúc không tưởng tượng xông lên.
“Quân Thượng, đây là quân báo, bên trong có nội dung cụ thể”, thái giám vội vã đem quân báo trong tay đưa tới trước mặt Mạc Tu Ương, nín thở cúi đầu.
Mạc Tu Ương không nói hai lời, lập tức đứng dậy từ trên long ỷ, mở quân báo ra, từng hàng chữ đập vào mắt.
Quân báo có viết:
Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc hai chân đã khôi phục, tu vi đến cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, chiến đấu với tướng quân Phương Thanh của Nam Uyên quốc, thắng!
Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh luyện thành kiếm ý tiểu thành, lấy tu vi Linh Huyền trung kỳ chém giết tướng quân Nam Uyên quốc Trác Nguyên Châu cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ.
Trấn quốc nguyên soái Cố Nghị dẫn mọi người ám doanh tới, cùng với tinh nhuệ của Huyết Xích quân, huyết chiến ở Nam Uyên quốc.
Công chúa Vĩnh An liều chết chống đối, thái tử Nam Uyên quốc quyết định thả người!
Vừa đọc xong, Mạc Tu Ương đã hiểu rõ tình hình của đám người Cố gia ở Nam Uyên quốc.
“Hai chân Cố Ưu Mặc lại có thể hồi phục, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới Địa Huyền trung kỳ.
Cố gia quả nhiên che giấu thật sâu”, cho dù là với tâm tính của Mạc Tu Ương, cũng không khỏi hoảng sợ tự nói: “Cố gia Cố Thiên Mệnh lại còn lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, vượt cấp mà giế t chết cường giả cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ...”
Mạc Tu Ương tay phải gắt gao nắm lấy quân báo, trợn mắt há hốc miệng, sau đó một khắc liền khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, đem chấn động trong đáy lòng đè nén xuống.
“Chuẩn bị ngựa, trẫm phải tới biên cương, đích thân đi Dịch Tây Quan”.
Mạc Tu Ương nghĩ lại, lập tức mở miệng hạ lệnh.
Sau đó, Mạc Tu Ương liền ngồi lên yên ngựa xa hoa, mang theo một đội ngự lâm quân tinh nhuệ, hướng về biên cương phía Tây Thiên Phong quốc mà đi.
Cùng lúc đó, các quốc gia vốn đến Nam Uyên quốc chúc mừng đều đồng loạt tìm một cái cớ để rời đi.
Bọn họ sợ mình biến thành nơi xả giận của Nam Uyên quốc.
Bởi vậy, các sứ giả cho rằng sớm rời đi là tốt nhất.
Về phần kỳ trân dị bảo mang đến, đương nhiên là không đòi về được nữa, chỉ có thể tự mình than khổ, quay về hoàng triều của mình.
Có điều, chư quốc cũng không phải không có bất kỳ thu hoạch gì.
Ít nhất, bọn họ có thể chứng kiến một màn khó quên, đủ để chấn động toàn bộ Bách Quốc Chi Địa.
Qua một thời gian, đám người Ông cụ Cố cùng Cố Thiên Mệnh cuối cùng cũng đến biên giới phía tây giữa Thiên Phong quốc là Dịch Tây Quan.
Nhìn tường thành uy ngã, chóp mũi ông cụ Cố không khỏi chua xót, ông ấy chưa từng nghĩ tới mình còn có thể sống sót trở về.
Bây giờ nhìn tường thành quen thuộc và mùi hương ở đây, trong lòng gợn lên tầng tầng lớp lớp sóng.
“Cố Nghị của Cố gia mang theo Huyết Xích quân đến, xin mở cửa thành!”
Ông cụ Cố nhìn vô số tướng sĩ đứng trên tường thành, lớn tiếng hô.
Thật lâu sau, không có ai mở miệng đáp lại, bầu không khí có vẻ khá trang nghiêm.
Mà ngay khi Ông cụ Cố định mở miệng một lần nữa, một đạo thân ảnh mặc long bào đột ngột xuất hiện trên tường thành Dịch Tây Quan...!
Sau khi Mạc Tu Ương biết đám người ông cụ Cố bình yên vô sự rời khỏi Nam Uyên quốc, liền đích thân đến Dịch Tây Quan ở biên cương.
Tên tường thành Dịch Tây Quan, thân ảnh Mạc Tu Ương mặc long bào chiếu vào mắt đám người ông cụ Cố và Huyết Xích quân.
Ông ta hoàng uy hiển hách, chỉ liếc mắt qua một cái liền mơ hồ làm cho không khí chung quanh ngưng đọng..
“Lão tướng quân Cố Nghị, bái kiến Quân Thượng”, ông cụ Cố lập tức bước xuống từ chiến mã, sau đó khom người hành lễ hô to.
Thấy vậy, đám người Cố Thiên Mệnh cũng nhao nhao xuống ngựa, hơi cúi người.
“Tham kiến Quân Thượng!”
Ba vạn Huyết Xích quân đồng loạt quỳ gối xuống đất, uy thế mãnh liệt quát.
“Bình thân!”, Mạc Tu Ương nhìn xuống mọi người, liếc mắt qua Mạc Diệu Lăng yểu điệu, trong lòng run lên trầm giọng nói.
Lập tức, tất cả mọi người đều đứng thẳng người lên, nhìn Quân Thượng Mạc Tu Ương cao ngạo trên tường thành.
Ông cụ Cố cùng Mạc Tu Ương hai người cứ như vậy nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh đến cực điểm.
Một cái nhìn, phảng phất như nhìn thấy mình của mấy chục năm trước, ông cụ Cố đi theo Mạc Tu Ương chinh chiến nam bắc.
Khi đó, Mạc Tu Ương còn chưa phải là Quân Thượng, ông cụ Cố cũng chỉ là một tiểu tướng vô danh.
Khi đó, cuộc sống rất khổ sở, mỗi ngày đều sống ở những nơi nguy hiểm rình rập, nhưng hai người họ lại không có chút ngăn xách, huynh đệ luôn thân thiết.
Sau đó, Thiên Phong quốc chính thức thành lập, ông cụ Cố càng thêm mệt mỏi, mỗi ngày đều phải huyết sát trên cương trường, vì Thiên Phong quốc mà chiến đấu. Mà Mạc Tu Ương cũng vô cùng bận rộn, ngày đêm xử lý chuyện triều chính.
Hai người không còn xưng huynh gọi đệ nữa mà đổi thành quân thần. Cho dù là lúc không có người, hai người cũng không thể vui vẻ giống như trước nữa, dường như mọi chuyện đều đã thay đổi.
Ông ấy là quân, cần có quân hoàng uy nghiêm, không thể phóng túng bản tính của mình. Mà Cố Nghị là thần, phải hiểu được lễ quân thần, bảo vệ tôn nghiêm và uy thế của Thiên Phong quốc.
Theo thời gian trôi, hai người tựa hồ đều đã quên đi nhiệt huyết chinh chiến lúc còn trẻ, cũng quên mất hình ảnh trước đây cùng nhau ăn cơm, nói chuyện, nói chuyện phiếm.
Chỉ bởi vì 1 người làm vua, một người làm thần, không có gì hơn.
Phảng phất, Mạc Tu Ương cùng ông cụ Cố đều nhìn thấy một màn năm đó, gợn sóng trong lòng không ngừng nổi lên.
Ông cụ Cố vỗn đã ôm tâm tư một đi không trở lại, đi đến Nam Uyên quốc chiến một trận đến chết.
Thế nhưng, khi ở trong hoàng cung Nam Uyên quốc, nhìn thấy Huyết Xích quân xông vào, ông ấy mới giật mình hiểu được. Thì ra, năm đó hai người cùng nhau chiến đấu sinh tử, vẫn còn nguyên vẹn, không có gì thay đổi.
Bởi vì yên lặng ủng hộ hành động của mình, Mạc Tu Ương không tiếc tự chặt đứt một cánh tay, đuổi toàn bộ Huyết Xích quân ra khỏi Thiên Phong quốc. Đáy lòng ông cụ Cố tràn ngập một cỗ ấm áp, khi phát hiện ra người năm đó vẫn luôn ở đây, chỉ bởi vì gánh nặng trên vai mỗi người đều nặng nề, nên mới che mình đi.
“Quân Thượng...”, nhìn Mạc Tu Ương cao ngạo lăng vân trên tường thành, chóp mũi ông cụ Cố không khỏi chua xót, cổ họng âm thầm kêu 1 tiếng, trong hốc mắt nổi lên một tầng hơi nước.
Cố Thiên Mệnh đối với việc này cũng không nói gì, chỉ giống như một người ngoài cuộc, yên lặng quan sát. Hắn biết ông cụ Cố nhà mình cùng Mạc Tu Ương đều có ngàn vạn tâm tư, có một số việc, vẫn là để bọn họ tự mình quyết định đi.
Công chúa Vĩnh An đứng bên cạnh Cố Ưu Mặc, đôi mắt ngập nước khẽ nâng lên nhìn thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc trên tường thành, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
“Lão tướng Cố Nghị, mang theo con cháu cùng với đại quân Huyết Xích quân, khẩn cầu về nước, hi vọng Quân Thượng ân chuẩn”.
Ông cụ Cố hít một hơi thật sâu, hốc mắt phiếm hồng nhìn Mạc Tu Ương, khom người ôm quyền lớn tiếng hét lên.
Mạc Tu Ương nghe vậy, thân thể không khỏi khẽ run lên, sau đó trầm giọng trả lời: “Trẫm, ân chuẩn!”
Trẫm, ân chuẩn!
Chỉ là ba chữ ngắn ngủi, lại xuyên thấu vào lòng người như vậy, làm cho người ta khó có thể kiềm chế sóng ngầm nổi lên trong nội tâm.
Mạc Tu Ương không hỏi Nam Uyên quốc có truy cứu hay không, cũng không lo lắng tương lai vì vậy mà chọc đến Nam Uyên quốc, bởi vì, ông ta vừa là Quân Thượng, vừa là người có máu có thịt.
Nếu lúc đó Nam Uyên quốc muốn đến, muốn công kích Thiên Phong quốc, muốn chém giết, vậy thì như thế nào?
Mạc Tu Ương không muốn lại sai lầm một lần nữa, ông ta vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt cô lãnh bất lực cùng bi thương của Mạc Diệu Lăng. Ông ta muốn bù đắp sai lầm của mình, cho dù là bởi vậy mà gánh vác chiến sự vô tận, cũng không được chùn bước.
“Lão tướng, tạ Quân Thượng!”, trái tim ông cụ Cố run rẩy, lời nói có chút nghẹn ngào.
Nghĩ đến Cố Nghị cả đời anh hùng, từng đối mặt với trăm vạn đại quân cũng không kiêng dè, từng đổ máu cũng không sợ hãi, từng đối diện với trận thế hào hùng cũng không hề lui bước.
Nhưng mà, ông cụ Cố cũng bởi vì một câu nói ngắn ngủi của Mạc Tu Ương mà tâm thần run rẩy. Bởi vì Cố Nghị biết, huynh đệ năm đó cùng nhau trải qua gian khổ, cùng chảy máu vẫn còn đây.
“Tạ Quân Thượng!”
Chúng tướng sĩ Huyết Xích quân nhao nhao quỳ xuống đất dập đầu, trên mặt tất cả đều tràn ngập vẻ kích động.
“Mở cửa thành, nghênh đón con dân Thiên Phong quốc ta”, Mạc Tu Ương vung tay lên, long bào cuồng thét trong gió lớn, hoàng uy mênh mông bao trùm cả bầu trời.
Cạch!
196: Chưa Từng Nghĩ Tới, Cố Ưu Mặc Lại Có Thể Hồi Phục
Cửa thành Dịch Tây Quan mở rộng, ông cụ Cố ưỡn ngực, dẫn mọi người sải bước đi vào trong.
Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu liếc Mạc Tu Ương cao ngạo trên tường thành, lần đầu tiên phát hiện ông ta cũng không đáng ghét lắm, ngược lại còn có vài phần thú vị.
Sau đó. Đám người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc đều theo sát sau lưng Cố Ưu Mặc, chậm rãi đi về phía Dịch Tây Quan.
Thế nhân nói, quân hoàng vô tình, nhất là gia tộc đế hoàng.
Nhưng thế nhân nào biết quân hoàng cao cao tại thượng, quan sát hàng tỷ sinh linh, mỗi ngày đều có sầu khổ cùng phiền muộn.
Quân hoàng tự xưng là trẫm, bởi vì khi ông ta ngồi ở vị trí này, ông ta tiền không còn là chính mình nữa, mà chỉ còn một mình cô đơn. Gánh nặng trên vai nặng nề hơn, việc cần suy nghĩ cũng nhiều hơn.
Mạc Tu Ương nhìn tướng sĩ Huyết Xích quân trật tự bước vào, ông ta nở nụ cười, một nụ cười từ đáy lòng. Chính Mạc Tu Ương cũng không biết, ông ta rốt cuộc đã bao lâu không cười thoải mái như vậy.
“Trẫm là quân hoàng, sau lưng có hàng tỷ con dân, phải thời khắc đem an nguy quốc gia đặt lên hàng đầu. Nhưng trẫm cũng là con người, thỉnh thoảng tùy hứng một lần, thì có sao?”
Mạc Tu Ương tùy ý để cuồng phong biên cương đập vào mặt, để từng đợt mùi máu tươi tràn ngập không khí len lỏi vào chóp mũi, khẽ cười lẩm bẩm.
Mạc Tu Ương biết, phút tùy hứng này của ông ta có thể mang đến tai họa cho cả Thiên Phong quốc. Nhưng mà, ông ta sống cô đơn nhiều năm như vậy, vì cả Thiên Phong quốc mà trả giá hết thảy tinh lực.
Hiện tại, ông ta chỉ muốn tùy hứng một lần, mặc dù cái giá phải trả ông ta không thể nào thừa nhận, cũng quyết không hối hận.
“Nếu Nam Uyên quốc muốn tử chiến, vậy thì chiến! Có gì phải sợ chứ”.
Mạc Tu Ương hai tay chậm rãi chắp sau lưng, đôi mắt cô tịch nhìn về hướng Nam Uyên quốc lẩm bẩm nói.
Giờ khắc này, tin tức những gì Cố gia đã làm ở Nam Uyên quốc như có cánh mà bay, truyền đi bốn phương tám hướng của Bách Quốc Chi Địa, làm cho vùng đất yên bình nhấc lên một trận sóng ngầm.
Bách Quốc Chi Địa, trong một hoàng triều nào đó.
”Cố gia Thiên Phong quốc...”, một vị quân hoàng, cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, mới ngưng trọng nói: “Không thể chọc!”
Cố gia, nhất môn thiên kiêu.
Cố Nghị với một cây thương đen, có thể chấn nhiếp trăm vạn đại quân, ai dám xâm phạm?
Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc tức giận chiến đấu với đại tướng Nam Uyên quốc, toàn thắng.
Mà Cố Thiên Mệnh vừa mới được sắc phong làm Kỳ Song tướng quân, lại càng yêu nghiệt đến cực điểm, lấy tu vi Linh Huyền trung kỳ lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, nộ trảm cường giả Địa Huyền sơ kỳ.
“Truyền lệnh, không cần nhắm vào Thiên Phong quốc nữa, quan sát mọi động tĩnh cho ta”, sau khi nghe tin tức lần này, một hoàng đế nào đó đã hạ ra một mệnh lệnh không ai có thể phản bác.
“Lấy tu vi Linh Huyền trung kỳ lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành! Chẳng lẽ... Bách Quốc Chi Địa lại cho ra đời một cường giả nữa sao?”, một vị cường giả đã trải qua hình ảnh Kiếm Khư trăm năm trước không khỏi khép mắt lại, nội tâm âm thầm tự nói.
“Cố gia nhất môn thiên kiêu, quả nhiên là ông trời ban phước cho Thiên Phong quốc. Chỉ là... lần này Nam Uyên quốc tổn hại quốc uy cực lớn, không biết sẽ có hành động gì”. Tại một góc nào đó của bách quốc, có người ẩn nấp trong bóng đêm, lặng yên không một tiếng động nhìn chăm chú vào một màn này.
Cùng lúc đó, Thiên Phong quốc lại càng là sóng to gió lớn hơn.
Kinh thành.
Ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên sau khi nghe được tin tức này, nghẹn họng thật lâu mới hồi phục tinh thần, sau đó không chú ý tới hình tượng mà cười to: “Ha ha ha...”
Kiếm ý tiểu thành. Chính là kiếm ý đấy. Hơn nữa còn lĩnh ngộ được khi mới chỉ ở cảnh giới Linh Huyền, tương lai của hắn, rộng như biển cả. Lý Thiên Nguyên tin tưởng Cố Thiên Mệnh sẽ không chết sớm, hắn nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của Bách Quốc Chi Địa.
Nếu như Cố Thiên Mệnh có vấn đề gì, có ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc ở đây, chỉ cần tuyệt thế cường giả không xuất hiện, ai có thể ám hại hắn đây?
Lý Thiên Nguyên phát hiện ánh mắt mình quả thực chuẩn xác đến cực điểm, không khỏi cười to nói: “Kỳ Song tướng quân, hoàn toàn xứng đáng. Ha ha ha...”
Phụ thân Lý Sương Nhi là Lý Văn Hạo thì ngây người, tiểu công tử Cố gia mà ông ta chưa từng coi trọng lại yêu nghiệt như thế, có thể ví với yêu nghiệt không ai sánh bằng.
Vẻ mặt dịu dàng của Lý Sương Nhi thất sắc, đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy, nàng không biết đám người Cố Thiên Mệnh và Cố gia đã đi làm gì trước đó. Hiện giờ, nàng rốt cuộc cũng biết, thì ra đám người Cố gia đi Nam Uyên quốc chịu chết.
Cảm xúc lo lắng nồng đậm cùng vẻ khiếp sợ bắt đầu khởi động trong lòng Lý Sương Nhi, hàm răng của nàng chậm rãi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khẽ cúi đầu.
“Chưa từng nghĩ tới, hai chân Cố Ưu Mặc lại có thể khôi phục như ban đầu, hơn nữa tu vi còn tiến thêm một bậc. Tương lai Cố gia đúng là tiền đồ vô lượng. Chỉ sợ, sau này sẽ để lại ấn tượng mạnh mẽ ở vùng đất Bách Quốc Chi Địa”.
197: Quân Thượng Giá Đáo
Lý Thiên Nguyên ngẫm nghĩ, đột nhiên phát hiện Cố Ưu Mặc thế nhưng lại có thể đứng lên, không khỏi kinh ngạc dừng lại nụ cười của mình, hoảng sợ lẩm bẩm nói.
Đúng vậy!
Cố Ưu Mặc vậy mà lại có thể đứng lên, nộ chiến đại tướng Địa Huyền trung kỳ của Nam Uyên quốc, hơn nữa còn toàn thắng.
Trong lúc nhất thời, trên dưới Lý gia một mảnh yên tĩnh, ai nấy đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Các ngóc ngách của kinh thành cùng thế gia cũng đều nổ tung.
“Đoạn thời gian trước, cả Cố gia bỗng biên nhiên biến mất. Thì ra là chạy tới Nam Uyên quốc, hơn nữa còn... huyết chiến một phen, lại còn có thể sống sót mà quay trở về”, gia chủ của một gia tộc nhỏ nào đó ngập ngừng, khiếp sợ nói.
“Cố Ưu Mặc, Huyết Hùng tướng quân năm đó, thế mà lại có thể đứng lên, còn đột phá cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, điều này...”. Một lão đầu của một thế gia nghe vậy, thân thể cũng không ngừng run rẩy, kinh hãi mà nói.
“Một nhà ba tướng, mỗi người đều là yêu nghiệt thiên kiêu. Mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất thì hiện tại Cố gia cũng không thể chọc vào”, một góc kinh thành Thiên Phong quốc, một vị lão nhân thần sắc đờ đẫn nói.
Theo thời gian trôi, Nam Uyên quốc im lặng một thời gian dài cuối cùng cũng lên tiếng. Điều này làm cho vô số người đều nín thở mà chờ đợi.
“Chuyện xảy ra thời gian trước sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hữu hảo giữa Thiên Phong quốc và Nam Uyên quốc, tất thảy đều như cũ”.
Những lời này của Nam Uyên quốc vừa truyền ra, làm cho vô số hoàng triều kinh hãi.
Chẳng lẽ Nam Uyên quốc thật sự tùy ý Cố gia chà đạp lên quốc uy như vậy sao?
Chẳng lẽ Nam Uyên quốc còn có hành động gì khác, có hàm ý sâu xa hơn?
Tại sao Nam Uyên quốc lại có quyết định như vậy? Chẳng lẽ thật sự không sợ hậu quả của việc này sao?
Vô số nghi vấn dâng lên trong lòng rất nhiều người, làm cho vô số hoàng triều đều kinh ngạc.
Thế nhưng, sau khi Nam Uyên quốc truyền ra phát ngôn này, liền không có hành động gì nữa, ngay cả ý niệm tiến công Thiên Phong quốc cũng không có.
Thật giống như trước kia, tất cả mọi chuyện xảy ra đều giống như 1 giấc mơ. Nam Uyên quốc cứ như vậy yên lặng không lên tiếng nữa.
Thiên Phong quốc. Cố gia!
Ông cụ Cố hôm nay cực kỳ vui vẻ, bởi vì bọn họ không chỉ vừa trở về từ cõi chết, mà còn phát hiện Cố Thiên Mệnh có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.
“Thằng nhóc thối, lại đây!”
Ông cụ Cố đao to búa lớn ngồi ở vị trí chủ tọa, ra vẻ tức giận nhìn về phía Cố Thiên Mệnh ở một góc, trầm giọng hỏi: “Tiểu tử cháu lĩnh ngộ được kiếm ý từ khi nào? Con mẹ nó, cháu lại giấu sâu như vậy, ngay cả ông nội mình cũng dám lừa gạt, cánh cháu cứng lắm rồi đúng không?”
“Ông nội, cái này...”, biết rõ trong lòng ông cụ Cố thật ra đang vui đến nở hoa, Cố Thiên Mệnh lại không thể nói thẳng ra, phải thuận theo ông cụ Cố nhận sai, cực kì bất đắc gì.
“Nói xem, còn có chuyện gì gạt chúng ta, nói cho rõ ràng. Mẹ kiếp, cháu cứ liên tiếp lật đổ tam quan của ta, hôm nay nếu cháu không nói rõ, chỗ nào cũng đừng muốn đi”.
Tâm tình ông cụ Cố rất tốt, sau khi nhấp một ngụm trà, cố ý xị mặt, muốn thăm dò Cố Thiên Mệnh.
Nếu không, mỗi lần ông ấy cảm thấy mình là lá bài tẩy của Cố Thiên Mệnh, ai biết giây sau lại nhảy ra một cái, tâm tình rung động đến nỗi không dám tin, ông cụ Cố cảm giác trái tim của mình cũng có chút không chịu nổi.
“Ông nội, thật ra cháu là võ giả cảnh giới Thiên Huyền”, Cố Thiên Mệnh không cần suy nghĩ, trực tiếp mở miệng nói với ông cụ Cố.
“Phụt!”. ông cụ Cố vừa mới nhấp một ngụm trà thơm trong miệng không khỏi phun ra, sau đó trực tiếp cười mắng: “Con mẹ nó, nếu cháu là cường giả Thiên Huyền trong truyền thuyết kia thì lão tử ta sống không bằng con chó”.
“Hắc hắc”, Cố Thiên Mệnh cười khẽ một tiếng, kỳ thật trong lòng lại âm thầm nói: “Ông nội, cháu nói thật ông lại không tin, đây không phải là đang tự tìm rắc rối cho cháu sao”.
“Cút đi. Nhìn thấy cháu liền thấy phiền”, ông cụ Cố khoát tay áo, vẻ mặt không kiên nhẫn, kỳ thật trong lòng ông ấy vô cùng vui vẻ thoải mái.
“Được”, Cố Thiên Mệnh không khỏi cười khổ lắc đầu, thật sự không rõ tính nết của ông cụ Cố.
Lúc này, một đạo thân ảnh mặc trường bào màu tím từ cửa Cố gia bước vào.
Đạo thân ảnh này chính là Quân Thượng của Thiên Phong quốc, Mạc Tu Ương.
Mạc Tu Ương hôm nay không mặc long bào, cũng không mang theo binh lính nào đi cùng.
Ông ta chỉ cầm hai bình rượu ngon, thoạt nhìn rất trân quý, trực tiếp bước vào.
“Quân Thượng”. Cố Thiên Mệnh thấy vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Mạc Tu Ương cũng không thèm để ý Cố Thiên Mệnh có hành lễ chu đáo hay không, khẽ cười gật đầu.
“Tham kiến Quân Thượng”, ông cụ Cố lập tức từ trên ghế chính đứng lên, đi tới trước người Mạc Tu Ương, khom người hành lễ ôm quyền nói.
“Được rồi, hôm nay không có người ngoài, những lễ nghĩa này miễn đi!”, Mạc Tu Ương nhẹ nhàng khoát tay, không để ý nhiều nữa, nhẹ giọng nói.