Mỗi một câu nói của Hiên Viên Hạo Vận đều phiêu đãng trong hư không hoàng cung Nam Uyên quốc, cả kinh vô số người.
Thì ra, Hiên Viên Hạo Vận cố gắng xử lý triều chính, tu luyện võ thuật ngay từ khi còn trẻ, chính là vì một nữ nhân.
Chỉ vì một câu nói của nữ nhân này, người trong lòng nàng ấy nhất định phải vang danh thiên hạ, văn võ song toàn.
“Vận Nhi.
Con...”
Có lẽ Hiên Viên Nam cũng không biết con trai mình vì nữ nhân mới khổ tâm học tập.
Ông ta chỉ biết, nhiều năm trước, Hiên Viên Hạo Vận đi ra ngoài một chuyến, sau khi về thì cả người đều trưởng thành, cực kỳ chăm chỉ học tập.
Lúc này, văn võ bá quan Nam Uyên quốc tất cả đều im lặng, bọn họ thật không ngờ thái tử nhà mình đột nhiên tràn đầy nhiệt huyết lại bởi vì câu nói của một nữ nhân mà thay đổi.
Cố Ưu Mặc trợn mắt há hốc miệng, sát khí trên người giảm đi phân nửa, nhìn Mạc Diệu Lăng cùng Hiên Viên Hạo Vận, ngây ngẩn cả người.
“Thú vị...”, Cố Thiên Mệnh hơi ngẩn ra, sau đó ung dung tự lẩm bẩm một tiếng.
Ông cụ Cố cùng với vô số người ở đây, không ngờ lại là kết quả như vậy, quả thực làm cho người ta khinh hãi không thôi.
Trên bậc thang bạch ngọc.
Tay phải lơ lửng của Hiên Viên Hạo Vận cuối cùng cũng không chạm vào mái tóc của Mạc Diệu Lăng mà chậm rãi buông xuống.
“Đem trường thương hạ xuống, nàng và bọn đi, đi đi!”
Quyết định này của Hiên Viên Hạo Vận, thoạt nhìn có vẻ dụng tình, nhưng thật ra đã trải qua suy nghĩ kĩ càng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Diệu Lăng thất sắc, lại không biết nên làm cái gì.
Có chút giằng co.
“Điện hạ, mong người suy nghĩ kĩ”, trong bách quan, có người lên tiếng khuyên nhủ.
“Điện hạ, hiện tại không phải là thời điểm hành động theo cảm tính, kính xin điện hạ mời quốc lão, chấn sát quân địch, ổn định quốc uy Nam Uyên quốc ta”.
“Quân Thượng, việc này thật sự do điện hạ làm chủ sao?”
Văn võ bá quan phục hồi tinh thần từ sự sững sờ, vội vàng mở miệng nói.
Hiên Viên Nam trầm mặc không nói gì, vẫn chăm chú nhìn Hiên Viên Hạo Vận, hi vọng có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng nhi tử của mình.
Một lúc lâu sau, Hiên Viên Nam trầm giọng nói: “Trẫm đã đồng ý để việc này cho Vận Nhi xử lý.
Không cần biết quyết định nó đưa ra là gì, đều phải nghe theo”.
Ầm ầm!
Nhất thời, văn võ bá quan đều kinh ngạc muốn tiếp tục khuyên bảo, hi vọng có thể mời quốc lão ra, tru sát đám người Cố Thiên Mệnh.
Nhưng mà, khi bị con ngươi sâu thẳm của Hiên Viên Nam nhìn tới, đều đồng loạt ngậm miệng, cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
“Ngươi, ngươi nói thật chứ?”.
Mạc Diệu Lăng vẫn có chút hoài nghi hỏi.
“Ta không có lí do gì để lừa gạt nàng, nếu thật sự muốn giam giữ mọi người, chỉ cần một câu nói, tất cả đều phải bỏ mình nơi đây”.
Hiên Viên Hạo Vận nặn ra một nụ cười, chăm chú nhìn giai nhân kiều kị trước mắt mình, nhưng lại giống như ở chân trời xa xôi.
“Vậy giữa Thiên Phong quốc ta và Nam Uyên quốc ngươi...”, Mạc Diệu Lăng lo lắng bởi vì mình mà để cho sinh linh Thiên Phong quốc chịu tội, nếu như vậy, cả đời nàng cũng không thể tha thứ cho mình.
“Trước kia Nam Uyên quốc và Thiên Phong quốc có quan hệ như thế nào, sau này vẫn vậy, sẽ không bởi vì chuyện nhỏ mà khơi mào chiến tranh giữa hai nước”, Hiên Viên Hạo Vận vung tay lên, nhìn xuống tất cả mọi người ở dưới, nghiễm nhiên tràn ra một luồng hoàng uy.
Lời này nói ra, làm mọi người kinh hãi.
Người Cố gia hôm nay cùng Huyết Xích quân đã chà đạp lên quốc uy Nam Uyên quốc như thế, giết vô số tướng sĩ Nam Uyên, lẽ ra nên đem đám người này giết tại chỗ, củng cố quốc uy đất nước.
Thế nhưng, Hiên Viên Hạo Vận không chỉ nể tình công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng, buông tha cho đám người Cố gia, hơn nữa còn nói sau này sẽ vẫn duy trì tĩnh hữu nghị cùng Thiên Phong quốc.
Đây chẳng phải là đang tự chà đạp lên quốc uy của mình sao?
Vì sao thái tử điện hạ Hiên Viên Hạo Vận lại đưa ra quyết định như vậy?
Bất kể là văn võ bá qua hay đám sứ giả các nước, ai cũng không biết thâm ý của Hiên Viên Hạo Vận là gì.
“Thái tử Nam Uyên, thật là quyết đoán”, Cố Thiên Mệnh hơi híp mắt nhìn Hiên Viên Hạo Vận, thâm ý nồng đậm tự nói.
Mạc Diệu Lăng giương mắt nhìn chằm chằm Hiên Viên Hạo Vận, cảm giác có chút không chân thực, khẽ nói: “Ngươi, nói thật chứ?”
“Ta là thái tử Nam Uyên quốc, nhất ngôn cửu đỉnh, há có thể là giả?”, Hiên Viên Hạo Vận hơi ưỡn ngực, trả lời.
Mạc Diệu Lăng hơi hé mở đôi môi đỏ mọng đã bị cắn đến trắng bệch, nhìn đôi mắt đen như mực của Hiên Viên Hạo Vận, lại không cảm giác được một tia lừa gạt.
Một bên, bách quan im lặng, không cách nào nhìn mọi chuyện cứ thế này mà kết thúc, lại nhao nhao mở miệng: “Quân Thượng, tuyệt đối không thể để những người này rời đi, bằng không Nam Uyên quốc ta làm sao còn có thể vững chân ở Bách Quốc Chi Địa!”
“Quân Thượng, người khuyên nhủ thái tử điện hạ đi ạ, chuyện liên quan đến thể diện của Nam Uyên quốc ta, không thể dễ dàng quyết định đâu”, một quan viên dập đầu..