Ông cụ Cố giương lên trường thương, mắt hổ sáng quắc quét đám tướng sĩ đang vây khốn họ, tướng uy lẫy lừng gầm lên một tiếng.
Tiếng gầm không dứt hòa chung một nhịp vút thẳng lên trời, như thể khiến cả khung trời phải khiếp sợ mà rền rã sấm động.
"Giết!"
Một vị tướng lĩnh của Nam Uyên quốc nhìn đại quân Xích Huyết với khí thế sục sôi, trong mắt lóe qua một tia ngưng trọng cùng e sợ, sau đó phất tay dứt khoát hạ lệnh.
Hàng ngàn quân tinh nhuệ Huyết Xích Quân lập tức tràn vào từ cửa lớn hoàng cung như nước vỡ đê, hung hãn không gì cản nổi, thấy chết không sờn.
Niềm tin duy nhất của họ bây giờ là chiến đấu chống lại tướng sĩ Nam Uyên quốc, cho dù chết cũng không sợ hãi.
Trong chớp mắt tướng sĩ Nam Uyên quốc lại lao vào chém giết mấy người Cố Thiên Mệnh, ánh đao lưỡi gươm lạnh lẽo lóe lên mọi ngóc ngách của tiền điện hoàng cung.
Thân hình yểu điệu đứng trên bậc thềm ngọc thạch của Mạc Diệu Lăng nhìn xuống cảnh này không kìm được cắn mạnh đôi môi vốn đỏ mọng nay đã trắng bệch từ lúc nào, đôi tay thon dài càng siết chặt tới mức nhỏ máu tí tách.
Tiếng binh khí va vào nhau leng keng.
Máu tươi cùng những mảnh giúp vỡ vụn hòa vào nhau không ngừng rơi lả tả xuống đất.
Kiếm quang và kiếm ý từ trên Kinh Hồng kiếm trong tay Cố Thiên Mệnh hòa cuộn vào nhau, khí thế bá đạo lặng lẽ lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.
Trên bậc thềm ngọc, văn võ Nam Uyên quốc không ngừng xin chỉ thị: “Khẩn cầu quân thượng triệu hồi các lão tướng ra ngoài, trấn áp quân giặc, giương cao quốc uy Nam Uyên chúng ta”.
Mạc Diệu Lăng nghe vậy thì gương mặt diễm lệ vốn đã tái nhợt càng thêm nặng trĩu vài phần, sự lo lắng cũng phủ đầy nơi đầu mày.
Lão tướng của Nam Uyên quốc chính là những cường giả Địa Huyền hậu kỳ sống ẩn dật rất hiếm khi xuất hiện.
Nếu những cường giả này ra tay, vậy thì… hậu quả chắc chắn khó có thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Mạc Diệu Lăng rối loạn, căn bản khó có thể đè nén lại nỗi lo lắng kinh hãi.
Nàng dõi theo Cố Ưu Mặc đang liều mình trong cuộc chiến đẫm máu, đôi môi chậm rãi nhếch lên lộ ra một nụ cười khổ sở.
Đột nhiên thân thể yêu kiều của Mạc Diệu Lăng khẽ động, lao thẳng về phía một binh lính đang canh giữ gần đó.
Sau đó nàng dùng huyền khí của mình đoạt lấy trường thương sắc bén từ trong tay tên lính, đồng thời chĩa mũi trường thương vào chiếc cổ trắng hồng của mình.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt.
“Diệu Lăng, nàng làm gì vậy?”, thái tử Hiên Viên Hạo Vận thấy vậy không khỏi lo lắng tiến lên nửa bước, nhìn chằm chằm Mạc Diệu Lăng nói.
Quân thượng Hiên Viên Nam cùng chúng quan viên đều ào ào nhìn sang, chỉ thấy Mạc Diệu Lăng thướt tha đứng ở một bên cầu thang ngọc trắng, dùng một thanh trường thương kề vào cổ mình.
“Cố Ưu Mặc!”, Mạc Diệu Lăng hít một hơi thật sâu, hét về phía đám hỗn chiến đẫm máu ở trung tâm tiền điện.
Cố Ưu Mặc, người đang quay cuồng chém giết nghe được giọng nói lảnh lót quen thuộc thì lập tức ngoái đầu nhìn lại, liền thấy cảnh tượng Mạc Diệu Lăng đang kề mũi thương nhọn lên cổ.
“Công chúa!”, ánh mắt Cố Ưu Mặc nhất thời như đông cứng lại, xé họng hét một tiếng.
Mấy người ông cụ Cố cùng Cố Thiên Mệnh cũng dồn dập quay đầu nhìn hướng Mạc Diệu Lăng, vừa thấy đều bất giác nhíu mày.
Đôi môi Mạc Diệu Lăng như ánh chiều tà, chậm rãi hé miệng hét lên với Cố Ưu Mặc: “Mau đi đi! Đừng đánh nữa, ta cầu xin chàng, nhanh rời đi đi!”
Sứ thần các nước nhìn sang, không biết hành động này của Vĩnh An công chúa có ý nghĩa gì.
“Ta nhất định phải đưa nàng trở về!”, con ngươi Cố Ưu Mặc sáng ngời như sao, rất nhiều người bị dáng vẻ kiên định này của ông ấy làm xúc động vài động.
“Đã không trở về được nữa rồi”, nét cười của Mạc Diệu Lăng không giấu được sự thê lương, nước mắt như hạt châu không ngừng lăn dài xuống gò má, trong giọng nói thanh thúy không có cách nào đè nén được sự run rẩy.
“Cho dù phải chết ta cũng cũng đưa nàng đi”, Cố Ưu Mặc biết Mạc Diệu Lăng đang lo lắng cho mình, cứ như vậy ông ấy lại càng không thể rời đi.
Ngay từ đầu khi dự định đến Nam Uyên quốc, ông ấy đã gạt bỏ chuyện sinh tử ra sau đầu.
Mạc Diệu Lăng lắc đầu, dáng vẻ rơi lệ kiều diễm như hoa lê dính hạt mưa, đáp: “Đã đủ rồi, chàng đi đi!”
“Nếu không đưa nàng đi, cho dù Cố Ưu Mặc ta có chết cũng sẽ không rời khỏi Nam Uyên quốc”, trường thương của Cố Ưu Mặc quét ngang khoảng không, không quan tâm tới đám đông liều mình chiến đấu xung quanh mà lớn tiếng đáp.
Bỗng nhiên trường thương trong tay Mạc Diệu Lăng nhẫn tâm dồn lực, mũi nhọn chẳng kiêng dè đâm rách một tầng da thịt của nàng, từng giọt máu tươi nổi bật lăn xuống cẩn cổ tuyết trắng, nhuộm đỏ cả một vạt cổ áo.
“Đừng!”
Cố Ưu Mặc thấy vậy lập tức lo âu quát lên.
“Diệu Lăng không được”, cùng lúc đó Hiên Viên Hạo Vận bên cạnh Mạc Diệu Lăng cũng nín chặt hô hấp, lập tức ra tay ngăn cản, hy vọng Mạc Diệu Lăng có thể buông xuống trường thương.
Quân thượng Nam Uyên Hiên Viên Nam thấy hành động này của Mạc Diệu Lăng cũng cau chặt mày.
“Hoặc là, bây giờ chàng rời đi, hoặc là nhìn ta chết”, Mạc Diệu Lăng hoàn toàn phớt lờ Hiên Viên Hạo Vận, chỉ ghim chặt ánh mắt lên người Cố Ưu Mặc, bi thương nói.