Một giây sau, Cố Thiên Mệnh vung kiếm đến chỗ mà Trác Nguyên Châu đang đứng trong hư không, nổi lên một vết nứt cực dài.
“Rốt cục cũng lộ ra một sơ hở lớn”, khi Trác Nguyên Châu đứng ở hư không, khóe miệng Cố Thiên Mệnh không khỏi nhếch lên một nụ cười, đáy lòng tự nói.
Kỳ thật, từng chiêu thức của Trác Nguyên Châu ở trong mắt Cố Thiên Mệnh đều là sơ hở, nhưng bởi vì tu vi của hắn và Trác Nguyên Châu chênh lệch có chút lớn.
Chỉ có thể một mực xoay quanh, đợi đến khi Trác Nguyên Châu lộ ra sơ hở lớn hơn.
Lúc này, Trác Nguyên Châu vừa mới vọt tới hư không, thân hình tuy rằng ổn định, thế nhưng cũng không thể linh hoạt như thường.
Bởi vậy, tay phải Cố Thiên Mệnh siết chặt Kinh Hồng kiếm, kiếm ý chân chính lặng yên không một tiếng động âm thầm vận chuyển.
Thanh Sinh Cửu Kiếm, thức thức ba, Băng Kiếm Thức.
Bỗng nhiên, một cỗ kiếm ý bàng bạc từ trên người Cố Thiên Mệnh bộc phát ra, so với lúc trước, nghiễm nhiên cường đại hơn gấp nhiều lần.
Kinh Hồng kiếm kết hợp cùng huyền khí và kiếm ý của Cố Thiên Mệnh bắt đầu quấn quanh, tản mát ra khí tức vô cùng lạnh lẽo, phảng phất như muốn đem toàn bộ thương khung nuốt chửng xuống.
Ầm ầm!
Kiếm xuất, như rồng, Cố Thiên Mệnh triệt để bộc phát ra kiếm ý của mình, vận chuyển kiếm thức thứ ba, quét về phía Trác Nguyên Châu đang đứng trên hư không.
“Đây là...!kiếm ý! Là kiếm ý tiểu thành!”
Kiếm quang của Cố Thiên Mệnh đảo qua, Quân Thượng Hiên Viên Nam đứng trên bậc thang bạch ngọc thật sự kinh ngạc.
Ông ta không nhịn được mở to hai mắt, nhẹ giọng kinh hô.
Đối mắt với khí thế lạnh lẽo và kiếm ý bất thường này, Trác Nguyên Châu cảm giác được mùi vị của cái chết, khuôn mặt dữ tợn lộ ra một tia khủng hoảng.
Tốc độ kiếm quang cực nhanh, Trác Nguyên Châu biết rõ mình căn bản không có cách nào tránh né, đành phải vận chuyển toàn bộ lực đạo của mình, đem đại đao chắn trước người, muốn ngăn lại một kiếm tản ra khí tức tử vong nồng đậm này.
“Không!”
Trong phút chốc, cả người Trác Nguyên Châu liền bị kiếm ý vô tận bao vây, ông ta sợ hãi kêu lên.
Xoẹt!
Một tiếng kêu, vang vọng chín tầng mây, đại đao Trác Nguyên Châu cầm trực tiếp bị chém thành hai đoạn, từ trong hư không rơi xuống.
Mà Trác Nguyên Châu thì lảo đảo ngã xuống từ trên hư không, vừa rồi ông ta nắm đại đao bằng tay phải, cánh tay đó trực tiếp bị kiếm quang chém đứt, rơi xuống bên cạnh.
Máu từ cánh tay đứt lìa của Trác Nguyên Châu chảy xuống, làm ướt toàn bộ thân thể ông ta, khôi giáp đã có dấu hiệu vỡ vụn.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều hít thở không thông, cảm giác như muốn nghẹt thở.
Chỉ một kiếm đã chém đứt cánh tay phải của Trác Nguyên Châu.
Điều quan trọng là tu vi của Cố Thiên Mệnh mới chỉ dừng ở Linh Huyền trung kỳ, nhưng lại kiểm soát kiếm ý tiểu thành đối kháng với Trác Nguyên Châu là Địa Huyền sơ kỳ.
Tu vi của hai người cách biệt quá lớn, giống như một cái rãnh trời, nhưng trong tình thế như vậy, Trác Nguyên Châu lại bị một đường kiếm của Cố Thiên Mệnh chặt đứt cánh tay phải.
"A!", tay trái Trác Nguyên Châu vội che lấy vết cắt trên tay phải, vội điều động huyền khí chặn lại máu đang phun ra, sắc mặt ông ta tái nhợt khản giọng gầm lên một tiếng.
Bên cạnh Trác Nguyên Châu nằm ngay ngắn cánh tay phải bị chặt đứt của ông ta, máu ướt đẫm một mảnh.
Vô số người chứng kiến cảnh này đều chết lặng, không thể tin được mà hít một hơi khí lạnh.
"Cái này… một đường kiếm hắn vung vừa rồi, tựa hồ đã đạt tới kiếm ý tiểu thành”, trong số văn võ bá quan Nam Uyên quốc, một vị tướng quân trợn mắt ngoác mồm, cực kỳ kinh hãi nuốt một ngụm nước bọt.
“Một kiếm chém đứt cánh tay phải của cường giả cảnh giới Địa Huyền Cảnh trung kỳ?”, sứ giả các nước cảm thấy cả đất trời lặng ngắt như tờ, cảnh tượng trước mắt thật quá khó tin và không chân thật.
“Kiếm ý tiểu thành, đây thế nhưng là kiếm ý tiểu thành đó! Phóng mắt khắp lớp thanh niên tại Bách Quốc Chi Địa này, ngoài hắn còn có ai có thể lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành đây?”
Trong đám đông, một cường giả nào đó kinh ngạc nhìn bóng lưng Cố Ưu Mặc, sửng sốt thốt lên.
Không chỉ sứ thần các nước run rẩy sợ hãi, ngay cả quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhìn bóng lưng của Cố Thiên Mệnh, ông ta không biết vì sao lại cảm thấy có chút lạnh sống lưng.
“Kiếm ý mạnh quá”, thái tử Hiên Viên Hạo Vận nín chặt hơi thở, nhìn Cố Thiên Mệnh mặc một thân áo trắng đứng thẳng nơi đó mà không kìm được siết chặt nắm đấm.
Kiếm ý, vừa nghĩ tới điểm này, vô số người không khỏi nhớ tới sự tồn tại vào trăm năm trước kia.
Trăm năm trước, chỉ với một nhát kiếm Kiếm tôn đã san bằng cả một hoàng triều đỉnh cấp, hủy diệt vô số sinh linh.
Nhưng, cho dù là Kiếm tôn với thiên bẩm vượt trội, tung hoành vô địch dường như cũng lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành tại cảnh giới Linh Huyền.
“Hắn… không lẽ hắn sở hữu thiên phú giống nhự vị trăm năm trước đó sao?”, không biết ai ngập ngừng kinh hãi nói.
Lời này vừa dứt liền khiến tất cả mọi người có mặt đều hãi hùng.
Năm đó chính là vì bị hoàng triều đỉnh phong dồn toàn lực đuổi giết nên mới khiến Kiếm tôn bùng lên lửa giận cùng hận thù, sau đó đợi khi kiếm ý thực sự tu luyện tới đại thành, một kiếm vừa ra liền chém ra một Kiếm Khư, hủy diệt hoàng triều đó.
Đem Cố Thiên Mệnh so sánh với vị Kiếm tôn trăm năm trước đã trực tiếp dấy lên chấn động cho vô số người, khiến họ không rét mà run.
“Tuyệt đối không có khả năng! Cho dù tên nhóc này may mắn lĩnh ngộ được kiếm ý cũng chắc chắn không thể đặt lên bàn cân với vị đó được”.
Một vị quan viên của Nam Uyên quốc lập tức phản bác lại, ông ta không mong muốn Cố Thiên Mệnh thực sự có tài năng như Kiếm tôn, nếu không, nếu để Cố Thiên Mệnh có cơ hội trốn thoát, thì tương lai sẽ là ngày tàn của toàn bộ Nam Uyên quốc.
“Kiếm… kiếm ý tiểu… tiểu thành, hắn là vị tiểu công tử của Cố gia đó sao?”