111: Giết Giặc Nam Việt Quốc
Mặc dù lời nói của Phong Ngạo Cẩm rất truyền cảm hứng, chấn động quân tâm, khiến Cố Thiên Mệnh cũng phải ra lộ chút vẻ xúc động, nhưng muốn hắn quỳ gối rõ ràng là không có khả năng.
Bởi kiếp này ngoại trừ bề trên ruột thịt, những người đã tận lực bảo vệ hắn bình yên lớn lên cho đến tuổi trưởng thành, hắn sẽ không uốn gối trước bất kỳ ai, đây chính là đạo tâm của hắn.
Lúc đầu, khi được đương kim thánh thượng Thiên Phong Quốc triệu kiến, cũng chưa từng kêu hắn phải quỳ lạy.
Mà trước mặt hôm nay chẳng qua chỉ là một đại tướng nhị phẩm của Nhạn Hành quan, hắn có thể chắp tay chào hỏi đã tính là không tồi rồi.
Chỉ là không ai đang có mặt hiểu được tâm cảnh của hắn.
“Cố hiệu úy, ngươi đang làm gì vậy?”, Nhậm Tề Phong quay đầu lạnh lùng nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chặp, trong giọng nói sắc bén còn mang theo ý nhắc nhở cùng giận dữ
Cố Thiên Mệnh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn chúng binh lính đang khụy một chân trên đất cùng Phong Ngạo Cẩm.
“Được rồi, tất cả đứng dậy đi!”, sau khi nhìn Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu, Phong Ngạo Cẩm mặt không cảm xúc, trầm giọng nói với mọi người: “Toàn quân nâng cảnh giác ở mức cao nhất, sẵn sàng đón địch”.
“Vâng!”
Tất cả đồng thanh hô to.
Đây là tình huống khẩn cấp phải đối mặt với kẻ địch, tuy rằng tất cả đều rất bất mãn đối với thái độ thờ ơ vừa rồi của Cố Thiên Mệnh, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc ghìm xuống, chỉ là, những ánh mắt lạnh băng quét tới lại thêm không ít.
Sau đó, chúng tướng lĩnh cùng hiệu úy đều gấp rút trở lại nơi trú quân của mình, chuẩn bị điều binh, bắt đầu bố trí cho trận chiến có thể nổ ra vào ngày mai.
Nhậm Tề Phong dẫn theo vài hiệu úy dưới trướng sải bước đi về phía doanh trại, đương nhiên cũng bao gồm Cố Thiên Mệnh trong đó.
“Hừ!”, ông ta chỉ hừ lạnh một tiếng rồi liếc xéo Cố Thiên Mệnh, cũng không mở miệng chỉ trích.
Bây giờ thời gian cực kỳ cấp bách, ông ta không có thời gian và tinh thần để lãng phí.
Rất nhanh ông ta và mấy người Cố Thiên Mệnh đã trở lại trại.
"Trở về lập tức chuẩn bị sẵn sàng cho trận đại chiến ngày mai”, Nhậm Tề Phong nghiêm túc nhìn thuộc hạ trước mặt, lớn giọng nói.
Các hiệu úy trịnh trọng nhận lệnh, rồi vội vã đến các doanh trại mà mình thống lĩnh, chuẩn bị mọi thứ cần thiết.
Nhưng khi Cố Thiên Mệnh định quay người rời khỏi, Nhậm Tề Phong lại gọi hắn dừng lại: “Cố hiệu úy, ngươi đợi chút”.
“Nhậm tướng quân, có chuyện gì sao?”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi xoay người hỏi.
“Cố hiệu úy, tay ngươi cầm văn thư có quan ấn từ trong kinh mà tới, bổn tướng không thể ngăn cản.
Vốn còn định để ngươi ở lại trong quân một khoảng thời gian, đợi ngươi không thích nữa thì tự mình rời đi.
Nhưng chiến sự hôm nay bất ngờ nổ ra, bổn tưởng không có tâm sức lo cho ngươi nữa, ngươi vẫn nên đến từ đâu thì trở về nơi đó đi!”.
Gương mặt Nhậm Tề Phong âm trầm tới cực điểm, vết sẹo do đao chém trên mặt ông ta tỏa ra một tia nghiêm nghị.
Ông ta không muốn đến lúc đại chiến xảy ra, Cố Thiên Mệnh sẽ gây ra phiền phức nào đó mình hoặc mình còn phải chăm sóc ngược lại cho hắn, như vậy cũng quá rắc rối rồi.
“Xin Nhậm tướng quân yên tâm, ta không cần ngài chiếu cố”, Cố Thiên Mệnh đến biên cương là vì khiến cơ thể của bản thân kiếp này trải qua huyết tẩy, sao có thể rời đi vào thời khắc mấy chốn này?
“Ngươi!”, Nhậm Tề Phong chỉ vào Cố Thiên Mệnh, trong lòng ông ta nhen nhóm ngọn lửa giận, trầm giọng nói: “Chiến trường tàn khốc, nếu hôm nay ngươi không rời đi, sợ rằng ngày mai sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
“Không sao, Nhậm tướng quân không cần lo cho ta, tất cả cứ chấp hành theo sự điều động trong quân”, Cố Thiên Mệnh không có nửa điểm lo âu đáp.
“Tùy ngươi!”, Nhậm Tề Phong lười phải tiếp tục khuyên răn liền phất tay xoay người rời khỏi.
Cố Thiên Mệnh cũng không đặt nặng chuyện này.
Ở kiếp trước hắn đã trải qua ngàn năm khổ cực, chứng kiến không biết bao nhiêu núi sông tan nát, lội qua bao nhiêu biển máu, đạp qua vô số núi thi thể.
Cuối cùng, mới tiến vào cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, nhìn xuống vạn vật sinh linh, đến Cổ quốc lớn mạnh cũng không dám coi thường.
Hắn căn bản không đoái hoài tới cuộc tấn công của đại quân hàng vạn binh lính trước mắt, hắn chỉ muốn thân thể mình trải qua lễ huyết tẩy, sớm ngày đột phá cảnh giới Linh Huyền.
Trở lại quân doanh Xích Phong, Cố Thiên Mệnh cùng tướng sĩ giải thích lại tình hình vừa rồi.
“Sao thế, sao lại im lặng như vậy, không lẽ các ngươi sợ rồi sao?”
Cố Thiên Mệnh có thể cảm nhận được sự tức giận cùng hừng hực sát khí tỏa ra từ khuôn mặt của họ, nhưng hắn lại giả vờ như không nhìn thấy những nắm đấm đang siết chặt kia, mà cố ý nói với giọng điệu châm chọc.
"Sao có thể!", lời mỉa mai của Cố Thiên Mệnh vừa lọt vào tai từng người, liền có tướng sĩ phẫn nộ đùng đùng ngẩng đầu rống lên: “Thân là tướng sĩ của quân doanh Xích Phong, có thể bỏ mạng nơi sa trường, da ngựa bọc thây cũng tuyệt đối không thể sợ hãi kẻ địch”.
“Chúng ta sao có thể e sợ đám cướp Bắc Việt quốc cỏn con đó, ta hận không thể ngay bây giờ chặt đầu chó của bọn giặc đó xuống”.
Ngay lập tức mọi tướng sĩ bắt đầu hùa theo, khí thế oai hùng không gì sánh bằng.
“Cố… Cố hiệu úy, ngài đừng lo, nếu ngài gặp phải nguy hiểm gì trên chiến trường, Lưu Lăng Võ ta nhất định sẽ không thấy chết không cứu, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, ta cũng sẽ dẫn theo các huynh đệ bảo vệ ngài”.
112: Cảm Ơn Các Vị Đã Quan Tâm
Lưu Lăng Võ bỗng nhiên bước ra từ trong đám người, thân hình lực lưỡng của gã kéo xuống một cái bóng cực dài trên mặt đất, vỗ mạnh ngực mình, cam đoan: “Bất luận người có bản lĩnh hay không, trên danh nghĩa ngài tốt xấu gì cũng là hiệu úy của quân doanh Xích Phong chúng ta, nếu như bị các huynh đệ của quân doanh khác biết được chúng ta ngay cả hiệu úy của mình cũng bảo vệ không nổi, há không phải là quá mất mặt sao?”
"Đúng! Dù nói thế nào Cố hiệu úy cũng là người của quân doanh Xích Phong chúng ta, chúng ta có thể lén lút đối nghịch với ngài ấy nhưng không thể để đám chó khốn kiếp Bắc Việt quốc kia ức hiếp”.
Đám đông nhốn nháo phụ họa.
Gió mát phất qua, thổi bay góc áo dưới lớp giáp của các binh sĩ, cũng làm tung bay những sợi tóc buông xõa trên thái dương của họ, càng len lỏi tới nơi sâu thẳm trong trái tim Cố Thiên Mệnh.
Nghe những lời th ô tục phát ra từ miệng họ, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên ý cười.
Đối với chúng tướng sĩ của quân doanh Xích Phong mà nói, dù bọn họ đùa vui ồn ào thế nào, không hài lòng với vị hiệu úy Cố Thiên Mệnh này đến đâu cũng đều là chuyện nội bộ của quân doanh bọn họ.
Nếu Cố Thiên Mệnh gặp nguy hiểm trên chiến trường, họ nhất định sẽ cố gắng hết sức để giải cứu hắn, bởi đây là trách nhiệm và tôn nghiêm mà quân doanh Xích Phong bọn họ mang trên lưng, cho dù phải đánh đổi bằng cả tính mạng của mình.
Bởi tôn nghiêm cùng vinh quang mà quân doanh Xích Phong tích lũy trong bao năm qua không thể bị chà đạp!
“Được, vậy ta cảm ơn các vị trước vì đã quan tâm”, Cố Thiên Mệnh phát hiện ra rằng đám đàn ông lỗ m ãng này cũng rất thú vị, không khỏi mỉm cười.
Chiến trường vô tình, có người tình nguyện hi sinh để đùm bọc nhau, đây là một may mắn cỡ nào.
Cố Thiên Mệnh, người mang ký ức của kiếp trước, nhìn thấy quá nhiều cảnh chém giết lẫn nhau, nhưng hắn có thể cảm nhận được quyết tâm đang bùng cháy của các tướng sĩ quân doanh Xích Phong, biết rằng họ không phải đang xu nịnh mình mà thực sự dám trả giá bằng cả tính mạng để giữ gìn tôn nghiêm trong tim.
Có lẽ càng là người tâm tính giản dị, lại càng kiện định với một chuyện! Ngay cả khi phải trả giá mọi thứ cho nó, bao gồm cả mạng sống.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh cùng chúng tướng sĩ lặng lẽ nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt để biểu đạt niềm tin và tinh thần chiến đấu trong mình.
Rốt cuộc có một số thứ không cần nói ra miệng.
Chẳng bao lâu, buổi chiều hôm giống như một tấm lưới lớn màu xám lặng thầm buông xuống, bao phủ toàn bộ đất trời. Trong bóng đêm đen kịt ấy, dường như có một lớp mực dày vô tận quét lên bầu trời, che lấp những vì sao tỏa ánh sáng lấp lánh yếu ớt kia.
Mặc dù màn đêm đã kéo xuống nhưng Nhạn Hành quan lại đèn đuốc sáng rực như ban ngày.
Hai vạn tướng sĩ trấn giữ nơi đây đều bận rộn tuần tra qua lại, đồng thời chuẩn bị những tảng đá khổng lồ cùng mũi tên sắc bén để ứng phó cho trận đại chiến có thể xảy ra vào ngày mai.
Từng đợt tiếng sột soạt truyền tới, tựa hồ có thể rung chuyển cả khung trời…
Bầu không khí trong Nhạn Hành quan nặng nề đến cực điểm, khiến vô số tướng sĩ phải nín chặt hô hấp.
Ánh ban mai trước kia vô cùng yên bình, mà hôm nay lại chói mắt như vậy.
Ngay khi tia nắng đầu tiên của bình minh ló dạng, Cố Thiên Mệnh cùng các hiệu úy và tướng lĩnh dưới sự triệu hồi của đại tướng Phong Ngạo Cẩm gấp rút tập trung lại.
Phong Ngạo Cẩm hôm nay khoác trên mình một bộ giáp màu đỏ xám, ánh mắt ông ta như đuốc nhìn về phương xa với vẻ mặt cực kì nghiêm trọng.
Mọi người cứ đứng lặng im như vậy nhìn Phong Ngạo Cẩm.
Không lâu sau, một sĩ tốt thở hổn hển chạy thẳng tới, sau đó cúi đầu ôm quyền lớn tiếng nói: “Khởi bẩm tướng quân, đại quân ba vạn lính của Bắc Việt quốc chỉ còn cách Nhạn Hành quan ba mươi dặm”.
“Tiếp tục trinh thám”, biểu cảm của Phong Ngạo Cẩm hơi trầm xuống, đôi mắt khẽ nhướng, khàn giọng đáp.
“Vâng”, sĩ tốt bẩm báo vội vã gật đầu, lập tức xoay người rời khỏi để dò xét động tĩnh của Bắc Việt quốc.
Cố Thiên Mệnh dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mọi người, nhịp tim ngày càng tăng cao, bầu không khí căng thẳng bức bối cũng không ngừng lan rộng.
Phong Ngạo Cẩm phóng mắt nhìn hướng xa hồi lâu, sau đó quay đầu nói với Cố Thiên Mệnh cùng những người khác: “Tất cả tướng sĩ theo bổn tướng lên tường thành để kiểm tra”.
Mọi người chắp tay nhận lệnh, theo sát sau Phong Ngạo Cẩm tiến về tường thành của Nhạn Hành quan.
Đứng trên tường thành, Cố Thiên Mệnh phảng phất ngửi được một mùi máu tanh tiêu điều xộc thẳng vào khoang mũi, căn bản không có cách nào tống khứ khỏi.
Nhìn xuống khung cảnh bên ngoài Nhạn Hành quan, hắn vô thức siết chặt tay. Hắn dường như nhìn thấy bóng lưng đẫm máu nhưng hiên ngang của Cố Ưu Mặc vào năm năm trước, một nỗi buồn mát mác cũng theo đó len lỏi trái tim.
113: Bảo Vệ Uy Danh Của Thiên Phong Quốc Ta!
Bên ngoài Nhạn Hành quan lúc này đặc biệt vắng lặng, xem ra vô cùng bình yên.
Chỉ là Cố Thiên Mệnh biết rằng chẳng bao lâu nữa, nơi đây sẽ bị nhấn chìm trong biển máu vô tận, có lẽ xác chết sẽ chất đống thành núi, ghê rợn không thôi.
Vùng đất cát vàng bên ngoài Nhạn Hành quan chứa đựng ý chí của vô số trái tim, cũng bao hàm cả mùi máu tanh nồng.
Mỗi một tướng sĩ của Nhạn Hành quan giờ khắc này đều đã làm tốt công tác chuẩn bị, sẵn sàng đối đầu với đại quân Bắc Việt quốc đang tiến tới bất cứ lúc nào.
Hơi thở tiêu điều khẩn trương từ từ lan tỏa trong Nhạn Hành quan, như thể sẽ nuốt chửng toàn bộ tòa thành vậy.
“Khởi bẩm tướng quân, quân địch Bắc Việt quốc chỉ còn cách hơn mười dặm nữa”, một lát sau, sĩ tốt thăm dò tin tức của Bắc Việt quốc lập tức chạy trở lại báo cáo.
Vào lúc này, từng tia nắng ấm áp yếu ớt xuyên qua màn đêm đen kịt nơi chân trời xuống Nhạn Hành quan, cũng mang đến một tia sáng rỡ cho vùng đất cát vàng bên ngoài ải.
Phong Ngạo Cẩm trầm mặc không nói nhìn về phía xa, ông ta siết chặt nắm đấm, bộ áo giáp trên người vô cùng chói mắt dưới ánh nắng sớm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ai cũng không lên tiếng, tất cả đều dõi mắt về phía xa.
Không khí trở nên trang nghiêm và lắng đọng hơn.
Những cơn gió bắt đầu cuộn lên từ vùng đất cát vàng ấy, giống như một cơn lốc xoáy càng lúc càng tiến tới gần Nhạn Hành quan.
Phong Ngạo Cẩm thấy vậy thì đôi mắt chợt lạnh, cả người ông ta cũng khựng lại, hai tay vô thức nắm chặt lấy mép tường thành. Chúng tướng lĩnh cũng lập tức lên dây cót, đồng loạt nghiến răng nhìn về phía xa xa có từng trận cát vàng đang dần cuộn lên bụi mù kia.
“Bắc Việt quốc, 3 vạn quân…”.
“Bắc Việt quốc… năm năm trước, chính là vì chúng xâm lăng mới đẩy nhị thúc vào tình cảnh bi thương suốt năm năm sao?”, bộ giáp màu đen bạc của Cố Thiên Mệnh phát ra tiếng kim loại gầm gừ trong trận cuồng phong.
Nhìn cát vàng cùng gió khói cuộn bay từ xa, Phong Ngạo Cẩm trợn mắt nhìn chăm chăm, giơ tay phải lên hét lớn: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, đánh trống!"
Vừa có hiệu lệnh, tiếng trống dồn dập liền vang lên.
“Tùng! Tùng tùng…”
Trên tường thành Nhạn Hành quan, tất cả tướng lĩnh bắt đầu đánh trống theo lệnh của Phong Ngạo Cẩm, từng trận nối tiếp từng hồi vang lên từ Nhạn Hành quan, vang vọng ra cả khoảng không gian rộng lớn.
Cố Thiên Mệnh đứng trên tường thành, nghe tiếng trống trận như sấm dậy, nội tâm bắt đầu trào dâng vô số cảm xúc phức tạp, hắn dường như nhìn thấy cảnh tượng máu bắn tung tóe đầy trời khi bản thân đối mặt với vô số kẻ thù mạnh mẽ ở kiếp trước.
"Kiếp này, ta nhất định sẽ leo lên đỉnh cao, chạm tới cảnh giới hư vô trong kiếp trước”, Cố Thiên Mệnh sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị, nhớ đến cảnh giới mà mình khát khao chạm tới nhưng lại không thực hiện được ở kiếp trước liền bùng lên chiến ý dạt dào.
Có người nói, tranh chấp buổi loạn lạc nhất định sẽ dẫn đến máu chảy thành sông, thây xác chồng chất. Có người nói, chém giết là định lý bất biến tại Bách Quốc Chi Địa.
Con đường của anh hùng được định sẵn trải đầy máu tươi, giẫm lên vô số xương trắng cùng biển máu để leo lên đỉnh cao. Nhưng nếu thế gian thực sự có thể hòa bình không cần tới tàn sát, thì có mấy người muốn liều mạng chiến đấu đây?
Đáng tiếc, có một số việc, dù có muốn làm hay không, đều phải gánh vác trách nhiệm và niềm quang vinh to lớn, trả giá bằng cả sinh mạng.
Giống như vô số tướng sĩ của Nhạn Hành quan giờ phút này, rõ ràng biết sống chết khó đoán cũng phải liều lĩnh một trận, chính là vì có thể khiến cuộc sống của dân chúng hậu phương được an bình, hy vọng Thiên Phong quốc có thể vang danh.
Bởi vì chỉ có như vậy họ mới không cô phụ sự kỳ vọng của hàng trăm triệu sinh linh, xứng đáng với niềm tin mà mình vẫn luôn tin tưởng. Bọn họ không sợ chết, chỉ sợ quốc uy của Thiên Phong quốc bị tổn hại, bọn họ không sợ chiến tranh, chỉ lo lắng dân chúng ở hậu phương bị tổn thương.
“Mọi người nghe lệnh!”, Phong Ngạo Cẩm nhìn về phía xa, sau đó quay người giơ tay lên, lớn giọng ra lệnh: “Tự thống lĩnh các tướng sĩ dưới trướng mình, chuẩn bị đối đầu với địch!”
“Vâng!”
Chúng tướng lập tức ngẩng đầu hô.
Cùng với tiếng trống đánh đùng đùng, tất cả các tướng lĩnh lần lượt chạy về phía doanh trại, chỉ đợi mệnh lệnh của Phong Ngạo Cẩm phát ra liền lập tức xuất thành nghênh địch.
Cố Thiên Mệnh cũng theo sau phó tướng Nhậm Tề Phong, nhanh chóng trở lại quân doanh của mình, chuẩn bị cho trận đại chiến sắp tới.
Tuy rằng Nhậm Tề Phong chỉ là một phó tướng ngũ phẩm, nhưng dưới trướng cũng dẫn dắt hơn hai nghìn người. Ông ta đứng trên đài chỉ huy của mình, rủ mi nhìn xuống chúng binh sĩ dưới quyền, rồi ngẩng đầu hét lớn: “Đại quân Bắc Việt đang đến gần, tất cả tướng sĩ có bằng lòng theo bổn tướng ra ngoài thành nghênh địch không?”
"Sẵn sàng!"
Chúng tướng lĩnh dưới trướng đồng loạt ngẩng đầu nhất tề hô vang.
Trong tiếng thét hào hùng của tất cả binh lính đan xen tiếng trống trận giục giã, tất cả hòa nhịp vang tận trời xanh, dường như khiến cho cả vùng đất rung chuyển theo.
“Diệt sạch lũ xâm lược, bảo vệ uy danh của Thiên Phong Quốc ta!”
Nhậm Tề Phong nắm chặt một thanh trường thương màu đen trong tay, đột nhiên dồn lực đâm thẳng lên trời, các thớ cơ trên cổ ông ta nổi hằn, theo đó là một lời kêu gọi oanh liệt vang lên.
“Bảo vệ uy danh của Thiên Phong Quốc ta!”
Tiếng hô của hơn hai nghìn binh lính vang vọng khắp bầu trời hồi lâu chưa tan, khiến cho một góc sâu trong trái tim Cố Thiên Mệnh nhấc lên một gợn sóng…