Ngày đầu tiên của ngày khai giảng chính thức, bài học đầu tiên là toán học, giảng dạy toán học trùng hợp là giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm rất trẻ, vừa tốt nghiệp đại học, bọn họ là lứa học sinh đầu tiên được giáo viên chủ nhiệm giảng dạy, người nhìn qua nhã nhặn, tính tình lại tương đối nóng nảy.
Tính tình nóng nảy này càng thể hiện rõ ràng khi đang đứng lớp. Triển Ngưng cùng Tôn Uyển bị thầy giáo túm ra ngoài hành lang, mỗi người đứng một bên trước cửa sau phòng học làm Môn Thần.
Nguyên nhân chính là mâu thuẫn nhỏ xảy ra ngày hôm trước, kết quả lần đầu tiên vệ sinh quét dọn.
Triển Ngưng cũng buồn bực, cũng không phải năm nhất tiểu học, còn là nam sinh, sao lại bởi vì chuyện như vậy mà chạy đi cáo trạng? Cáo trạng còn chưa tính, cũng bởi vì chút chuyện như vậy cư nhiên đã bị giáo viên chủ nhiệm nửa lớn này ném ra ngoài phạt?
Linh hồn già nua của Triển Ngưng đều không khỏi run rẩy.
Mà Tổn Uyển thì trực tiếp cho ra một tổng kết về cảnh ngộ hoang đường này: “Xui xẻo!"
Được rồi, Triển Ngưng cảm thấy cô ấy tổng kết thật sự quá đúng chỗ.
Cả lớp cơ bản đều không quen biết, cộng thêm ngày hôm trước xảy ra mâu thuẫn kia, thế cho nên sau khi đứng phạt một tiết học được vào lại phòng học, Triển Ngưng đối với ánh mắt xung quanh có chút không tự nhiên.
Sau một ngày chịu đựng cuối cùng đã tới lúc tan học.
Việc đến trường chen chúc trên xe bus đối với chị em nhà họ Triển trước kia chỉ là chuyện thường ngày, qua một thời gian cũng quen dần. Nhưng đối với Triển Ngưng hiện tại là nói thực sự là đã lâu lắm rồi, cô một chút cũng không muốn chịu đựng phần tội này.
Vừa đúng lại có một tiểu tổ tông như vậy ở đây, Triển Ngưng phát huy một chút ba tấc lưỡi nói đến Lý Tri Tâm mặt mày u mê, giống như gặp quỷ, muốn bà tìm một người giúp việc trẻ, buổi sáng mỗi ngày đưa bọn họ đi học.
Chỉ là buổi tối việc dắt hai cậu học về nhà vẫn như cũ là trách nhiệm của Triển Ngưng.
Tôn Uyển nói: “Tuổi còn nhỏ cũng không dễ dàng, mới đó mà đã trải qua cuộc sống mẹ già rồi, còn đến cả hai đứa. Em trai cậu còn chưa tính, mềm mại nghe lời như mèo con nhỏ, đứa nhóc còn lại thấy thế nào cũng không dễ chăm sóc. Đây là muốn cậu tới thu phục cậu ta, hay là cậu ta thu phục cậu đây?”
"Buồn cười, cậu nhìn bộ dạng của mình thế này lại có thể để tên nhóc đó thu phục sao?"
"Đừng đùa, nói đến tự đắc như thế, còn không phải là đồ nhát gan, cậu thì…. Ngao, muốn chết!” Tôn Uyển ôm mông nhảy cẫng lên, ngược lại hi hi ha ha đi đến tóm lấy đuôi ngựa của Triển Ngưng.
Một đường cãi nhau đến cổng trường tiểu học, theo thường lệ dẫn người đi đến trạm xe bus chờ xe.
Bởi vì Triển Minh Dương cùng Tôn Uyển cũng thân thiết, cậu cùng Tôn Uyển không có đầu óc, cùng đứa bé 5 tuổi có thể phi thường vui sướng chơi cùng một chỗ. Bởi vậy vừa thấy mặt, Tôn Uyển liền tự giác dắt tay Triển Minh Dương.
Lúc này là một người dắt một cây củ cải, Triển Ngưng lại dắt một cây củ cải cô không cách nào chào đón.
Hai người trước mặt tay dắt tay, hình ảnh thật là tốt đẹp giống như ánh mặt trời ngày mùa đông. Triển Ngưng cùng Trình Cẩn Ngôn thì lại cách xa nhau đến gần 1m, căng thẳng không được tự nhiên giống như đứa bé vừa bị cô đánh một trận.
Lúc lên xe, bậc thang cao, Tôn Uyển liền ôm lấy Triển Minh Dương đi lên.
Trình Cẩn Ngôn lại không có phúc khí như vậy, có thể là cặp xách trên lưng có chút nặng, chân khẽ bước lại dừng ngay tại chỗ, anh cố hết sức thử mấy lần vẫn liên tục phí công.
Trên xe tài xế nhìn không được: "Aiz, tôi nói, cô làm chị lại là chuyện gì xảy ra, thấy em mình giống như làm xiếc khỉ vẫn không nhúc nhích, ngược lại ôm thằng bé lên một cái đi!"
"......"
Trình Cẩn Ngôn cũng nghiêng đầu nhìn sang, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn căng thẳng, khóe miệng có chút rũ xuống, hai tròng mắt đen nhánh cũng lộ ra một chút cầu xin, tổ hợp như vậy trực tiếp hiện ra bộ dáng một đứa trẻ uất ức đáng thương. Mà người ngoài nhìn thấy biểu hiện này lại càng không nhẫn tâm gấp bội.
Triển Ngưng biết người trước mắt đã từng ác liệt đến mức nào, nhưng cô hiểu được Trình Cẩn Ngôn bay giờ chỉ là một cậu bé 7 tuổi. Anh ngây thơ thông minh hơn thế nào, nhưng đối với việc tương lai hoặc là kiếp trước hoàn toàn không biết gì cả.
Cảm xúc tràn đầy phát tiết trên người một đứa bé như vậy không khỏi quá mức mất mặt, cũng làm cho đối phương càng vô tội.
Triển Ngưng thở dài, vươn tay nhấc cặp xách của anh lên một chút.
Xe chậm rãi khởi động, thời điểm này như cũ có không ít người, phần lớn là học sinh gần đó, nhưng may là chẳng qua cũng không quá chen chúc.
Hai người khác đã tìm được vị trí ngồi, bên cạnh cửa xe còn trống một vị trí.
Triển Ngưng chọt chọt Trình Cẩn Ngôn, chỉ chỉ về hướng kia, ý bảo anh đi qua, mà bản thân thì đứng ở một bên.
Bên trong buồng xe yên tĩnh, Tôn Uyển theo thường lệ lại lừa dối đứa nhỏ: “Chị em hôm nay bị một đứa ngốc trong lớp chúng ta khi dễ, thiếu chút nữa là khóc lên.”
"A......" Triển Minh Dương vặn lông mày, thoát nhìn hình như có chút lo lắng, ngây thờ hỏi: “Vì sao lại khi dễ chị em?”
"Bởi vì chị em ngốc, đi học không làm bài tập, tan học không chơi đùa, đầu treo trên cổ chỉ là thuần túy để ngắm, hoàn toàn không có chỗ dùng.”
Triển Minh Dương không tài nào phán đoán lời Tôn Uyển là thật hay giả, nhưng cũng biết bao che người trong nhà, lập tức liền phản bác nói: “Chị mới không làm bài tập, chị của em rất thông minh, em một chút cũng không tin lời chị nói.”
Tôn Uyển “Oh~” một tiếng: “Em thật đúng là tự tin!"
Triển Minh Dương phồng má đột nhiên đứng dậy muốn đi đến chỗ Triển Ngưng, Tôn Uyển liền ngăn lại: “Xe còn đang chạy, em đi đâu? Không sợ bị ngã xao? Thành thật ngồi xuống đi! Là chị ngốc, chị ngốc được chưa, chị chỉ trêu chọc em thôi, đừng nhúc nhích, ngoan!"
Triển Ngưng một tay vịn cột nhìn qua bên kia: “Cho cậu miệng im đi, đáng đời!”
Tôn Uyển để Triển Minh Dương ngồi lại vị trí: “Được, em trai cậu, có té ngã thì người đau lòng cũng không phải mình.”
"Té thì mình để cậu bồi thường tiền.”
"Chị hai, tiết tháo của cậu đâu rồi”
"Ở trong bụng của cậu đó.”
Sau đó Tôn Uyển cùng Triển Minh Dương thì thầm gì đó Triển Ngưng không nghe rõ, cô rất nhanh đưa ánh mắt về phía ngoài cửa sổ xe, nhìn trai gái qua lại dạo chơi trên đường phố như cái xác không hồn.
Vạt áo bị lôi kéo, Triển Ngưng cúi đầu nhìn xuống, đối diện với ánh mắt của Trình Cẩn Ngôn.
Đôi mắt bé trai sạch sẽ sáng ngời, cái miệng nhỏ nhắn phát ra giọng nói mềm nhuyễn: “Chị thực sự bị khi dễ hả?”
Ôi chao, tiểu tổ tông này là đang quan tâm cô?
Triển Ngưng nhấc mí mắt, không có lên tiếng.
Cũng không biết là xuất phát từ mục đích gì, Trình Cẩn Ngôn phối hợp bỏ thêm một câu: “Về sau em sẽ giúp chị đòi lại.”
Triển Ngưng hơi nheo mắt lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, khóe miệng không cười giờ lại hé ra một đường cong, bị lời nói của Trình Cẩn Ngôn làm cho vui vẻ. Đôi mắt không lớn không nhỏ, trong ánh mắt giờ phút này cũng không thấy toan tính lạnh lùng, ngược lại có điểm nhập nhèm buồn ngủ.
Hôm nay cuối cùng Triển Ngưng cũng không có phát biểu ý kiến gì đối với lời nói của Trình Cẩn Ngôn. Xe chậm rãi dừng lại, Tôn Uyển muốn xuống xe ở trạm này.
Cô ấy cười ngây ngô chạy ra cửa sau, cà lơ phất phơ chuẩn bị chào tạm biệt với Triển Ngưng, kết quả một giây sau lại thấy một lớn hai nhỏ cũng đi xuống.
"Cậu đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ hôm nay muốn ngủ ở nhà mình?”
Triển Ngưng phủi cái tay heo đang đâm chọt chóp mũi của mìn:, “Đừng quá tự kỷ, mình chỉ là đi đến phía trước mua chút đồ.”
"Mua cái gì?"
"Tạp chí."
Từ bên này đến đường về nhà Triển Ngưng, giữa đường có một sạp bán báo, cô chính là muốn qua bên kia chọn tạp chí.
Mặt Tôn Uyển kinh ngạc: "Khi nào thì cậu thích xem tạp chí rồi hả?”
"Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm.” Triển Ngưng giống như cười mà không cười nói một câu. Bên cạnh thỉnh thoảng có xe đạp chạy lướt qua, cô liền túm lấy Trình Cẩn Ngôn vào bên trong.
Tôn Uyển im lặng nhìn chằm chằm cô mấy giây: “Cái quái gì, tại sao mình cảm thấy chỉ một kỳ nghỉ hè mà cậu như đã thay đổi thành một người khác vậy?”
Mặc dù miệng lưỡi vẫn linh hoạt như quá khứ, nói chuyện tán gẫu vẫn nhạt giống như trước kia không có gì thay đổi. Nhưng ngẫu nhiên có vài lúc trong nháy mắt, Tôn Uyển cảm giác, cảm thấy người trước mặt thật lạ lẫm. Đó là một loại cảm giác xa cách từ trong xương, mang theo hơi thở nặng nề, tích lũy từng ngày tháng.
Loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy rất hư vô mờ mịt, lại nhìn không thấu, tầng tầng sợi chỉ nhỏ chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Triển Ngưng cười đùa: “Cậu nói thẳng là thấy mình thành thục không phải được rồi sao?"
"Thành thục cái rắm!"
Tôn Uyển không cùng hướng với bọn họ, nhưng nhàn rỗi nhàm chán cũng bám theo một đoạn.
Rất nhanh liền tới sạp bán báo, bên trong là một ông cụ đang ngồi, tạp chí trong này có hạn, có vài cái đã phát hành vài ngày, cũng không có tin tức gì mới.
Triển Ngưng chọn chọn lựa lựa lật xem.
Tôn Uyển thuộc về loại người vừa nhìn thấy chữ liền ngủ gật, kể cả bài viết trong tạp chí. Cho nên cô liền vươn tay giả vờ giả vịt lật qua lật lại vài cái, liền ở bên cạnh trực tiếp giả chết.
"Cậu muốn mua nhiều như vậy?” Sau một lúc lâu Tôn Uyển trừng mắt hỏi.
"Mới ba bản." Đều là tạp chí loại mới, cô cố gắng chọn loại mới phát hành gần đây nhất.
Tôn Uyển: "Mình còn tưởng là cậu muốn mua 《 Độc giả 》《 Trích tác phẩm của thanh niên 》 mấy loại thế này, kết quả lại mua những thứ không có dinh dưỡng này."
Triển Ngưng vung tay cầm tạp chí đập một cái xuống tay Tôn Uyển: “Như cậu không có mắt, miệng còn không biết xấu hổ nói tạp chí tớ chọn không có dinh dưỡng?”
Tôn Uyển linh hoạt trốn sang bên cạnh, cười hì hì nói: “Sao mình lại không có mắt chứ, đó là vì không muốn khoe khoang thôi, chị đây có năng lực vô cùng.”
"Được được, không cãi với cậu nữa, đi thôi!"
Triển Ngưng khoát tay chặn lại, mang theo hai cậu nhóc cùng Tôn Uyển mỗi người một ngả.
Buổi tối ăn cơm xong ba đứa bé nằm ở phòng khách làm bài tập, Triển Ngưng thuận tiện trở thành cô giáo dạy kèm miễn phí. Đương nhiên đây không phải là hiện tượng ngắn ngủi, mà trong tương lai sẽ còn có vô số hình ảnh như thế này.
Sau khi Triển Ngưng hoàn thành nghiệm vụ liền lấy tạp chí ra đọc. Bên trong có tin tức giải trí bát quái, cũng có tin tức thời trang, cô đưa mắt chăm chú vào mục này.
Mặc dù khái niệm thời xưa cùng hiện tại có chút khác biệt, nhưng xu thế lưu hành tương lai cùng hiện tại đều thuộc về một quá trình nào đó. Bây giờ góc độ thưởng thức lại có thể khôi phục lại kiểu dáng ngày xưa, lý giải này cũng không có bất kỳ ảnh hưởng xung đột gì.
Triển Ngưng đi lấy cây kéo cùng keo dán và tập ghi chép, cô cắt những bức hình trang phục mốt dán vào giấy, sau đó ghi chú thích ở bên cạnh.
Chuyện này cô làm rất chuyên tâm, thế cho nên chờ khi phục hồi tinh thần lại phát hiện Trình Cẩn Ngôn đã nhìn chằm chằm cô rất lâu.
"Sao vậy?” Triển Ngưng xoa xoa đôi bàn tay dính keo dán: “Có việc gì?”
Trình Cẩn Ngôn muốn nói rồi lại thôi.
Triển Ngưng cũng không có ý muốn tìm hiểu, thấy bộ dáng ngập ngừng của anh, đơn giản bỏ qua, tiếp tục công việc của mình.
"Chị là đang thu thập hình ảnh quần áo sao?” Trình Cẩn Ngôn nhỏ giọng hỏi.
Triển Ngưng qua loa lấy lệ đáp lời.
Trình Cẩn Ngôn: “Mẹ em làm quần áo so với những bộ này đẹp mắt hơn nhiều.”
Động tác cắt của Triển Ngưng bỗng nhiên dừng lại, giống như món đồ chơi chạy bằng điện đột nhiên mất đi nguồn điện, lạnh như băng cùng cứng ngắc.
Trình thị kinh doanh rất rộng, từ tài chính đến truyền thông, điện ảnh, truyền hình, đến bất động sản, hoặc nhiều hoặc ít đều có bóng dáng của bọn họ, nhãn hiệu trang phục lớn nhất do Bạch Tư Di quản lý.
Bản thân Bạch Tư Di là nhân vật trên đỉnh cao của giới thiết kế thời trang. Thiên phú cùng style chịu ảnh hưởng từ nước ngoài, phần đông những nhãn hiệu mới ra đều lấy bà làm gương. Triển Ngưng đã từng cùng bạn cùng phòng in ảnh chụp của bà ra dán trên tường, bộ dáng điên cuồng đam mê đó rất có hương vị tà giáo.
Dĩ nhiên Bạch Tư Di còn là mẹ của Trình Cẩn Ngôn, Triển Ngưng kiếp trước thậm chí còn muốn bái bà làm thầy vì chứng minh bản thân là một người phụ nữ thông minh.
Triển Ngưng lại nhớ lại trường hợp gió tanh mưa máu khi đó, tại đó tuyệt vọng rồi sau đó chết đi.
Cô đột nhiên quăng cái kéo ra, mặt tái như một tờ giấy trắng mờ mịt nhìn sang Triển Minh Dương: “Làm bài tập nhanh lên, tranh thủ thời gian đi ngủ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT